Chương 8: Thắp Đèn Mai – Phần 5

Trước cửa Mai trang, tuyết lớn rơi lả tả từ không trung.

Hai nam tử đối mặt đứng đó, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm đối phương.

Thẩm Trường Thích giơ tay phẩy phẩy trước mặt Chung Lưu, có phần lo lắng hỏi: "Thế nào rồi? Bạch đại nhân đã vào chưa?"

Chung Lưu chớp chớp mắt, rồi hít sâu một hơi, đột nhiên giơ tay ôm lấy cánh tay mình rùng mình một cái, giọng khàn khàn lẩm bẩm: "A, lạnh quá."

Thẩm Trường Thích nhướng mày: "Hử?"

Chung Lưu giậm chân hai cái tại chỗ, bông tuyết trên đất theo kẽ dép cỏ chui vào trong, khiến hắn đứng không yên, răng va lập cập, run rẩy nói: "Giờ vào thế nào? Chẳng lẽ cứ nghênh ngang mà đi vào à?"

Thẩm Trường Thích trừng mắt: "Ngài là Bạch đại nhân?"

Chung Lưu gật đầu, xoa tay cười toe: "Giờ ngươi muốn xem Chung Lưu làm gì? Nói mau, nhân lúc ta vẫn còn trong thân thể hắn, có muốn ta bấm tay thành lan hoa chỉ cho xem không?"

Thẩm Trường Thích: "……"

Hai người đi một vòng trước cửa Mai trang, Thẩm Trường Thích chỉ vào một lỗ chó bên cạnh cửa hông, Khương Thanh Tố thì nhún vai tỏ vẻ chẳng sao, nghĩ bụng dù sao cũng không phải thân thể nàng chui vào, có mất mặt thì cũng là mất mặt của Chung Lưu.

Thẩm Trường Thích thấy mặt râu ria xồm xoàm của Chung Lưu nhướng mày, thần sắc sinh động như đang nhai phải cơm thiu từ hôm trước, nuốt nước bọt rồi lén canh gác cho Khương Thanh Tố.

Thân thể Chung Lưu cao lớn, chui qua lỗ chó có chút khó khăn, may mà mấy viên đá bên cạnh có phần lỏng lẻo, nàng gỡ ra hai khối là có thể len lỏi vào trong Mai trang.

Trong Mai trang hạ nhân không nhiều, có lẽ vì nơi này quá vắng, cỏ dại cao tới đầu gối cũng chẳng ai dọn, cả viện nhìn qua như đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Một số mái hiên kết băng dài cũng chẳng ai đập xuống, Khương Thanh Tố cúi người áp sát tường, men theo hành lang dài đi đến cuối, không nghe thấy động tĩnh gì.

Nàng đi thêm hai hành lang nữa mới thấy một viện khác. Trước viện trồng đầy tường vi, giờ mùa này tường vi đã héo rũ, buông dài xuống trước cổng vòm, kết thành màn băng dày cộp.

Nàng nghiêng tai nghe ngóng, bên trong không một tiếng động, chẳng có người, bèn vén màn băng bước vào.

Vào tới nơi mới nhận ra đây là đâu.

Từ đường nhà họ Lý, nơi thờ tổ tiên, chẳng rõ vì cớ gì mà hoang lạnh, đến người quét dọn cũng không có.

Viện nhỏ, ngoài tổ tiên được thờ trong từ đường, giữa sân còn có một cây mai.

Mai trong Mai trang chẳng hiếm, hiếm là ở chỗ mỗi nhánh cây này đều đầy hoa, nở rộ rực rỡ, hoàng mai hương thơm ngào ngạt, theo gió mỏng bay khắp sân. Vài cánh hoa rơi xuống lớp tuyết dày nơi gốc cây, thoáng nhìn qua như một góc viên cảnh tinh xảo, nhưng Khương Thanh Tố nhìn chẳng phải thoáng qua.

Nàng chăm chú nhìn kỹ, phát hiện quanh cây mai tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ, là thứ nàng chưa từng thấy.

Có lẽ do ở Âm ty lâu ngày, ít gặp vật quý, nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt kia lại thấy bị hấp dẫn.

Khương Thanh Tố bước thêm vài bước, đứng bên gốc mai, đưa tay gẩy nhẹ cánh hoa, trong ngực chấn động dữ dội, tim Chung Lưu đập mạnh như muốn lao ra khỏi miệng.

Nàng lập tức rụt tay lại, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, gương mặt mơ hồ quen thuộc. Khương Thanh Tố nhắm mắt hồi tưởng, cuối cùng cũng nhớ ra – chính là Lý Mộ Dung, người từng gặp vài lần bên cầu Nại Hà.

Bắt được đầu mối, sao có thể để nó đứt?

Lần này Khương Thanh Tố không do dự, đặt tay lên thân cây, dòng nhiệt nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến khiến thần kinh nàng đau nhói, đầu ngón tay như bị lực hút mạnh giữ chặt lấy cành mai, cố mấy cũng không rút ra được.

Tay kia nàng ôm ngực, tim đập quá nhanh, tiếng "thình thịch" vang vọng, như muốn nhấn chìm nàng. Cảm giác lần này không phải trò đùa – giống như cái chết đang đến gần.

Khương Thanh Tố cố sức rút tay, nhưng vô ích, không nhúc nhích được.

Trước mắt hoa mai bỗng trở nên mờ ảo, tuyết trắng cũng nhòa đi, hóa thành từng bóng người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!