Chương 7: Thắp Đèn Mai – Phần 4

Đơn Tà vẫn tiếp tục ngắm tuyết, Khương Thanh Tố rời bàn, để mặc hai kẻ lắm lời kia tiếp tục bàn bạc.

Dù sao bọn họ đã nói cả buổi, cũng chưa nói ra được mấy điều hữu ích.

Nàng vòng qua Thẩm Trường Thích, bưng lấy chiếc ghế nhỏ rồi ngồi cạnh Đơn Tà, cùng hắn nhìn ra ngoài qua khe cửa sổ.

Ngoài đường không nhiều người qua lại, nhưng có hai nam tử trẻ đang ngồi bên bờ sông, dường như đang trò chuyện.

Khương Thanh Tố định bắt chuyện, muốn thắt chặt quan hệ, bèn mở lời: "Đơn đại nhân đang nhìn gì thế?"

Lời vừa dứt, hai người đứng trong bóng tối liền ôm chầm lấy nhau. Ôm thì ôm, có thể là huynh đệ chia ly, chút lưu luyến cũng là điều thường.

Nhưng ôm chưa bao lâu, hai gương mặt cũng chạm vào nhau, rồi môi chạm môi – Khương Thanh Tố lập tức quay mặt đi, trong lòng khó nói thành lời.

Kỳ lạ thật, vừa mới nói xong Đơn Tà thích nam nhân, giờ đã thấy hắn ở đây ngắm hai người nam tử hôn nhau. Chẳng lẽ cái sự lãnh đạm bề ngoài kia thật ra là vì… không có hứng thú với nữ nhân?

Bên kia, Thẩm Trường Thích vừa dứt lời, hắn cùng Chung Lưu nhìn nhau, rồi quay sang Đơn Tà nói: "Vô Thường đại nhân, ta với Chung Lưu đã thương lượng, để ngài đi xử lý nữ quỷ hai trăm tuổi ấy. Ta với Chung Lưu dẫn Bạch đại nhân đến Mai Trang điều tra."

"Dù sao nữ quỷ ấy rơi vào tay ngài cũng chỉ như chớp mắt." Chung Lưu phụ họa, lòng thầm nghĩ nếu đối phương nổi lòng tàn nhẫn, thì có khi lại chẳng ngắn như vậy.

Đơn Tà không phản đối, giao nữ quỷ ấy cho hai người kia thì hắn không yên tâm, chỉ e rước thêm phiền phức.

Khi cúi đầu nhìn về phía Khương Thanh Tố, thấy nàng đang gãi tai, ngẩng đầu cười với hắn, nụ cười kia có phần kỳ quặc – như thể phát hiện bí mật gì đó rồi ngấm ngầm bảo đảm sẽ giữ kín.

"Bạch đại nhân, ngứa da à?"

Đơn Tà hỏi xong, Khương Thanh Tố lập tức thu lại nụ cười, bưng ghế dịch sang một bên, trong lòng nghĩ – chẳng lẽ đang đe dọa nàng đừng nói linh tinh?

Haiz, có gì mà phải lo, nàng đâu phải người nhiều chuyện, ngày xưa còn làm quan trên triều, trong triều cũng có không ít đại thần nuôi trai đẹp trong phủ. Nàng là âm sai từng trải, mấy chuyện ấy có gì lạ đâu.

Chung Lưu như nhớ ra chuyện gì, nói: "Phải rồi, hiếm khi được lên nhân gian, ba ngày nữa là rằm tháng Giêng, trong Lăng Thành có hội hoa đăng. Các vị có muốn nán lại xem không?"

Thẩm Trường Thích thu dọn sách vở trên bàn, xoay cổ nói: "Sao lại không đi? Biết đâu chuyện Mai Trang còn kéo dài."

Chung Lưu nhìn sang Khương Thanh Tố: "Bạch đại nhân có đi không?"

Khương Thanh Tố liếc nhìn Đơn Tà, còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Trường Thích đã chen lời: "Bạch đại nhân không cần hỏi đâu, Vô Thường đại nhân không thích chỗ đông người, ngài ấy thấy ồn."

Thẩm Trường Thích dọn xong đồ, Chung Lưu cũng cầm lấy hồ lô trên bàn, cả hai cung kính xếp ghế lại rồi đứng dậy, chuẩn bị rời đi, xem ra hôm nay coi như xong việc.

Khương Thanh Tố thấy mọi người đều đi, cũng bước theo sau. Trước khi rời phòng, Đơn Tà bỗng gọi nàng lại.

Nàng dừng chân, quay đầu mỉm cười với hắn.

Nhưng Đơn Tà vẫn không nhìn nàng, ánh mắt còn hướng ra ngoài, không biết là đang nhìn bông tuyết rơi, hay là hai nam nhân đang ôm nhau trong góc.

Hắn khẽ mở miệng, nhàn nhạt nói: "Ta cũng không có hứng thú với nam nhân."

Khương Thanh Tố ngẩn ra, trong lòng nhột nhột, hơi khó hiểu trước lời giải thích bất chợt này, nàng cười nói: "Ta biết, vừa rồi Thẩm và Chung Lưu đã giải thích rồi, là ta hiểu lầm thôi."

"Ngươi hiểu lầm lần thứ hai rồi."

Câu nói lẫn trong gió lạnh, Khương Thanh Tố liền nghiêm túc nói: "Xin lỗi."

Đơn Tà nghe nàng nói xong, mới quay đầu lại, đôi mắt phượng đen láy như muốn hút lấy người đối diện. Ngũ quan hắn tuấn mỹ, da trắng như tuyết, dù có chút lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng lúc này trong mắt Khương Thanh Tố, hắn lại hiện lên vẻ thanh cao siêu thoát.

Một thân áo đen khiến hắn càng thêm trầm tĩnh, nhưng nếu bỏ qua vẻ âm trầm đó… nàng lại cảm thấy, hắn rất hợp với màu trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!