Khương Thanh Tố vừa mở miệng, Thẩm Trường Thích cũng nhìn thấy — không xa phía trước, bên cạnh lão ông bán kẹo hồ lô, người khoác trường bào đen chính là Đơn Tà.
Khương Thanh Tố gần như nhún nhảy bước tới, đứng cạnh hắn rồi mà người kia vẫn chẳng nói gì. Nàng mím môi, ánh mắt cong cong, từ cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô rút ra một xiên, khẽ đập lên vai Đơn Tà, há miệng cắn một viên.
Đơn Tà thấy nàng vừa lấy kẹo xong liền đi tiếp, lão bán kẹo hoảng hốt kêu: "Cô nương…"
Nhưng Đơn Tà đã vươn tay, đặt hai đồng tiền lên tay lão, đoạn cùng Khương Thanh Tố tiếp tục bước đi. Thẩm Trường Thích trông hai người mà lòng hớn hở, thầm nghĩ bao năm dõi theo cũng không uổng phí. Khi đi ngang qua lão bán kẹo, hắn còn quay đầu nói thêm một câu: "Lão bá, nhận nhầm rồi, đó là gia gia cùng phu nhân nhà ta."
Dứt lời, hắn cũng lon ton đuổi theo. Lão bán kẹo chỉ biết đếm tiền, chẳng hiểu lời ấy có ý gì.
Khương Thanh Tố miệng vẫn còn kẹo hồ lô, liếc nhìn Đơn Tà bên cạnh, cười hỏi: "Đơn đại nhân sao lại đến khu này? Chẳng lẽ là bám theo ta với Thẩm?"
Đơn Tà đáp: "Bạch đại nhân không chỉ tò mò chuyện của ta, cả hành tung của ta cũng muốn tra?"
Khương Thanh Tố chớp mắt: "Ta thuận miệng hỏi thôi mà."
"Vậy ta cũng chẳng cần trả lời." Đơn Tà dứt lời, ánh mắt đảo qua cây trâm cài tóc trên đầu nàng, hỏi: "Hỏi ra được gì chưa?"
…
…
"Hỏi được rồi, nửa năm trước, vì vài lời nhảm của một tên lang băm, hai mươi ba mạng người trong Liễu thành bị thiêu sống, trong đó có Hứa Phượng Dao. Còn nữ nhân điên mà ta gặp hôm đó, kỳ thực là người đem lòng yêu hắn." Khương Thanh Tố mím môi, li. ếm sạch lớp đường trên môi, rồi nói tiếp: "Chỉ có điều, chưa rõ thật giả, nghe nói Hứa Phượng Dao thích nam nhân."
Đơn Tà khẽ nhướng mày: "Vậy sao?"
"Đơn đại nhân trông chẳng mấy ngạc nhiên." Khương Thanh Tố nhíu mày: "Hay ngài có đôi mắt không chỉ phân rõ thiện ác, mà còn nhìn ra cả… sở thích?"
Đơn Tà lắc đầu: "Ta chẳng lợi hại như Bạch đại nhân tưởng."
Khương Thanh Tố nhìn xiên kẹo trên tay, còn ba viên, chẳng muốn ăn nữa, liền tiện tay vứt vào góc đường. Trong lòng lại thoáng thấy khó chịu — nếu Đơn Tà đã biết từ sớm, lại thêm nhan sắc khuynh thành của Hứa Phượng Dao, nghĩ đến ánh mắt người kia nhìn Đơn Tà, nàng bất giác cảm thấy… trong bụng có chút khó yên.
Trở về khách điếm không bao lâu, trời đã xẩm tối. Khương Thanh Tố và Thẩm Trường Thích vốn đã ăn khá nhiều ở rạp hát, nên tối nàng chẳng còn bụng dạ. Duy có Thẩm Trường Thích vẫn muốn ăn, liền kéo Hứa Phượng Dao đi cùng. Khương Thanh Tố đưa trâm ngọc cho hắn, cũng chẳng rõ Hứa Phượng Dao có nghe được bao nhiêu chuyện xảy ra chiều nay khi hồn bị phong trong trâm.
Thẩm Trường Thích về chưa lâu, trời đã tối hẳn. Ngay trước khi cổng thành đóng lại, Chung Lưu cũng vội vàng tới khách điếm, y phục vẫn dính bùn đất, cho thấy đã chạy vội.
Trong phòng có năm người, hai người ngồi cạnh cửa sổ, ba người ngồi quanh bàn. Chung Lưu vừa thấy Hứa Phượng Dao đã ngẩn người, mặt đỏ bừng, nói năng lắp bắp, mãi chưa thành câu. Mãi đến khi Hứa Phượng Dao lên tiếng chào hỏi, hắn mới sực tỉnh, như bị sét đánh trúng, hoàn toàn không biết ứng đối ra sao.
Thẩm Trường Thích nhìn gương mặt Hứa Phượng Dao cả ngày đã quen, còn Chung Lưu thì từ sau khi biết người kia là nam nhân, liền chẳng dám nhìn thẳng, dù trò chuyện cũng chỉ dám nghiêng mặt.
Chung Lưu nói: "Hẳn là hôm nay Bạch đại nhân đã điều tra rõ chuyện ở Liễu Thành."
Khương Thanh Tố gật đầu: "Cái chết của người này ta đã phần nào nắm được, chỉ là chưa xác định được nguyên nhân vì sao hắn không thể nhập âm phủ để chuyển thế đầu thai."
Chung Lưu gật đầu: "Vậy giờ mục tiêu của Bạch đại nhân là ai?"
"Dĩ nhiên là thành chủ Liễu Thành. Nhưng hôm nay ta chưa hỏi đến, vì còn muốn trở về âm phủ tra xét sinh tử bộ của hắn." Khương Thanh Tố vừa nói vừa liếc sang Đơn Tà ngồi đối diện, thấy hắn hơi nhíu mày, bèn hỏi: "Đơn đại nhân có cao kiến gì chăng?"
"Không có. Bạch đại nhân cứ tiếp tục phá án là được." Đơn Tà thản nhiên đáp. Dưới bàn, Chung Lưu kéo áo Thẩm Trường Thích, khẽ nói: "Sao ta cảm thấy hai vị đại nhân này… có gì đó là lạ?"
Thẩm Trường Thích chưa đáp, ngược lại là Hứa Phượng Dao lên tiếng: "Ta… không biết."
Chung Lưu cúi đầu nhìn lại, phát hiện mình kéo nhầm tay áo Hứa Phượng Dao thay vì Thẩm Trường Thích, vội vàng buông tay, mặt đỏ như gấc.
"Thẩm, cùng ta trở về âm phủ một chuyến. Chung Lưu đêm nay đừng ngủ, đến phủ thành chủ điều tra." Nói đoạn, Khương Thanh Tố kéo Thẩm Trường Thích rời đi, Chung Lưu cũng theo sau. Trong phòng chỉ còn lại cây trâm ngọc đặt trên bàn, một tia hồn phách Hứa Phượng Dao, và Đơn Tà với vẻ mặt lạnh lùng.
Chờ người rời đi hết, Hứa Phượng Dao mới lên tiếng: "Vô Thường đại nhân?"
Đơn Tà không nhìn hắn, mắt vẫn hướng ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đã lên, người qua kẻ lại tấp nập. Trong ánh mắt hắn, từng khuôn mặt đi ngang đều không khác gì nhau — tất thảy đều mang theo ánh lửa thiêu cháy hai mươi ba mạng người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!