Chương 45: Hý Tử Hồn – Phần 6

Thẩm Trường Thích và Hứa Phượng Dao nghe thấy tiếng gào rú trong viện, lập tức xuyên qua cánh cổng mà vào. Đập vào mắt họ là một nữ tử quỳ rạp trên nền đất ướt đẫm nước mưa, quần áo trên người rối bời, lấm lem dơ bẩn, mái tóc rũ xuống che gần nửa khuôn mặt. Trong tay nàng nắm chặt một con búp bê làm bằng rơm, còn tay kia cầm một mảnh ngói vỡ nhặt bên cạnh.

"Giết ngươi! Giết ngươi! Trả Phượng Dao lại cho ta! Trả lại cho ta Phượng Dao!!!"

Hứa Phượng Dao nhìn nữ tử kia thì sững người, trước mắt chợt lóe lên một ánh sáng đỏ rực, sau đó chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Thẩm Trường Thích cúi người, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt nữ tử, dừng lại một khắc rồi mới nhận ra thân phận của đối phương, cất tiếng: "Là nàng ta… kẻ điên này."

"Thẩm đại nhân nhận ra nàng ư?" Hứa Phượng Dao hỏi.

Ánh mắt Thẩm Trường Thích sáng lên, khóe môi cong thành nụ cười, quay đầu lại mắt cong cong nhìn Hứa Phượng Dao: "Ngươi gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa xem nào."

"Thẩm… Thẩm đại nhân?" Hứa Phượng Dao có chút khó hiểu, nhưng khi xưng hô đó vừa thoát khỏi miệng, Thẩm Trường Thích liền hít một hơi thật sâu, ánh mắt khép hờ, ngực ưỡn ra, dáng người tựa hồ cũng cao thêm một chút, miệng cười rạng rỡ: "Về sau cứ gọi như vậy."

Hứa Phượng Dao hơi nhếch môi cười, cảm thấy người này thú vị, liền gật đầu: "Tự nhiên sẽ gọi thế."

Thẩm Trường Thích vừa lòng, tiếp tục chăm chú quan sát nữ tử điên loạn kia, không bỏ sót chi tiết nào, lại còn không quên dặn dò: "Chỉ được gọi riêng tư thôi, trước mặt Vô Thường đại nhân hay Bạch đại nhân thì đừng nói như vậy."

Hứa Phượng Dao không truy hỏi, chỉ nhẹ nhàng đáp "được".

Thẩm Trường Thích quan sát nữ tử nọ một hồi cũng không thấy nàng có hành động gì khác, liền dặn Hứa Phượng Dao đừng rời khỏi viện, còn mình thì đi vòng quanh các phòng trong viện để xem xét.

Giọng nữ nhân kia dần dần nhỏ lại, bao lâu nay không chăm sóc bản thân, mái tóc rối tung bết dính, y phục rách rưới bốc mùi, khuôn mặt còn dính bùn đất, có lẽ từng bị ức hiếp không ít, thậm chí không mặc quần, trời tháng Mười Một lạnh buốt, dưới váy lộ ra một đoạn ống chân đầy vết thương nhỏ, ngay cả giày cũng không có.

Nàng dần dần yên lặng, hai tay run rẩy siết lấy con búp bê rơm đã rối tung, ánh mắt mờ mịt, miệng khẽ lặp đi lặp lại hai chữ "Phượng Dao".

Hứa Phượng Dao ngồi trên bậc thềm bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn mưa phùn, lặng lẽ nghe nàng không ngừng gọi tên mình, lòng bình thản như mặt nước. Chốn này dường như quen thuộc với hắn, ở trong viện này khiến hắn cảm thấy an yên lạ thường.

Thẩm Trường Thích đi một vòng khắp nơi, viện này tổng cộng có tám gian phòng, sáu gian có người ở, một gian chứa tạp vật, một gian chất đầy y phục diễn tuồng, đao thương gậy gộc cùng trống và chiêng. Nhìn sơ qua, nơi này hẳn là một đoàn hát có thể dung chứa chừng hai mươi nhân khẩu.

Ra khỏi phòng, Thẩm Trường Thích trông thấy Hứa Phượng Dao và nữ tử điên kia ngồi song song nhau – một người là hồn phách tuấn tú sáng sủa, một người là kỹ nữ điên loạn tơi tả – đối lập rõ ràng. Nhưng ánh mắt Hứa Phượng Dao nhìn nàng lại vô cùng ôn nhu.

"Trong phòng có y phục của đào kép, có lẽ lúc sinh thời ngươi chính là người của đoàn hát trong viện này." Thẩm Trường Thích nói.

Hứa Phượng Dao sững người, rồi khẽ gật đầu: "Có lẽ vậy, nàng hình như có chấp niệm rất sâu với ta."

Thẩm Trường Thích nói: "Đi thôi."

Hứa Phượng Dao bước theo, nghe thấy hắn vừa rời khỏi viện vừa nói: "Chút nữa ta còn muốn mua hai bát hoành thánh ăn, nếu nơi đây có thêm móng giò om xì dầu thì càng hay. Đáng tiếc Chung Lưu không có ở đây, nếu có, ta còn có thể lừa hắn một phen."

Hứa Phượng Dao bước ra khỏi cánh cửa gỗ, quay đầu nhìn lại, không còn nghe thấy tiếng khóc than của nữ tử kia nữa. Ánh mắt hắn trầm xuống, tiếp tục theo bước Thẩm Trường Thích rảo bước đi.

Ra khỏi con phố ấy, Thẩm Trường Thích mới hỏi: "Kỳ thực ta thấy hơi lạ, ngươi đã chẳng nhớ gì cả, vì sao lại theo chúng ta xuống nhân gian?"

"Nếu Thẩm đại nhân cũng ở chốn Ly Hồn Đạo kia vài tháng, ắt sẽ muốn đến nhân gian hay âm phủ đều được cả." Hứa Phượng Dao cười khổ, đáp nhỏ.

Thẩm Trường Thích liếc hắn một cái, cười toe mắt cong: "Ta thích cách gọi này. Chỉ với một tiếng "Thẩm đại nhân" của ngươi, ta cũng nguyện cùng hai vị đại nhân tìm ra chân tướng vì sao ngươi không thể nhập âm phủ, chỉ đành lưu lại chốn Ly Hồn Đạo!"

"Vậy xin đa tạ Thẩm đại nhân." Hứa Phượng Dao chắp tay hành lễ, sau đó cùng hắn tiếp tục đội mưa đi qua nhiều ngõ phố nhỏ.

Vì ngoài trời đang mưa, các hàng quán buổi sớm bày bán không nhiều. Thẩm Trường Thích không ăn được hoành thánh như mong muốn, nhưng lại thấy có người bán kẹo hồ lô ven đường, nhớ tới Khương Thanh Tố thích ăn món này, bèn hóa thành hình người nơi ngõ nhỏ để mua một xiên, nghĩ lại trong phòng còn hai người, liền mua thêm một xiên nữa, rồi quay về khách điếm.

Lúc quay về, hắn không ẩn thân, dù sao trên tay còn cầm hai xiên kẹo hồ lô, nếu để chúng bay lơ lửng giữa không trung thì thật quá kỳ dị.

Trời mỗi lúc một sáng rõ, người qua lại trên đường cũng nhiều hơn. Từ đầu phố bên kia, có một đoàn khoảng mười lăm người đi tới, mặc y phục đồng bộ, tay cầm trường mâu, hướng thẳng về phía cổng thành.

"Tránh ra! Không muốn sống nữa à?!" Người đi đầu quát một đứa trẻ đang chạy băng qua đường, một phụ nhân bên cạnh vội vàng ôm lấy đứa nhỏ, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi, đại nhân! Trẻ con dại dột, xin tha cho nó một lần!"

"Lần sau nhớ kỹ! Chạy loạn làm bị thương người thì không ai chịu trách nhiệm đâu!" Gã nọ quát xong liền tiếp tục dẫn người đi tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!