Nơi ở của lão Trương khá cũ nát — hai căn nhà tranh, nhưng sân lại khá rộng, có trồng ít rau xanh, chỉ là địa điểm hơi xa phố xá sầm uất nên mới yên tĩnh.
Lão đẩy xe bánh nướng về nhà, để xe vào căn phòng nhỏ rồi cởi áo khoác ngoài, xách nước giếng rửa mặt.
Trương Chi Hiếu cùng Trần Cẩm Sơ cả buổi chiều đi thả diều ngoài thành, trời vừa sập tối mới về. Vừa vào nhà đã thấy lão Trương đang lau người, liền lên tiếng: "Cha, nước lạnh đó, hại sức khỏe lắm!"
"Trời nóng thế này, nước lạnh chẳng sao đâu." Lão Trương cười, thấy con cầm chiếc diều hình én trong tay, liền hỏi: "Lại đi chơi với tiểu thư Trần gia à?"
"Vâng." Trương Chi Hiếu gật đầu, đi vào trong lấy áo đưa cho cha.
Lão Trương nói: "Trần Tiểu thư là người tốt, chỉ tiếc nhà ta phận mỏng không xứng với nhà họ. Chi Hiếu, Trần lão gia chưa từng đồng ý chuyện hôn nhân giữa con và nàng ấy, cứ dây dưa thế này cũng chẳng phải cách."
"Cha muốn con phụ lòng Cẩm Sơ sao?" Trương Chi Hiếu vừa đưa áo vừa hỏi: "Hôm nay cha bán được mấy cái bánh nướng?"
"Không nhiều…" Lão Trương nói rồi như sực nhớ điều gì: "À phải, trong phúc bát dồn được kha khá phúc khí rồi, con có muốn dùng trước không?"
"Cái bát đó không biết cha lấy từ đâu, ngày nào cũng bảo con đổ nước uống, đến con cũng tưởng là thuốc rồi. Nếu thật là tụ phúc, sao cha không dùng? Khỏi phải dầm mưa dãi nắng thế này." Trương Chi Hiếu vừa nói vừa châm đèn, ngồi vào bàn viết lách.
…
Lão Trương nhìn con nói vậy thì im lặng, rồi đặt cái túi vải mang theo hàng ngày lên giường, cẩn thận mở ra xem — Bát Trường Sinh vẫn còn, chỉ là mảnh giấy dưới đáy bát đã không thấy đâu.
Tim lão Trương như thắt lại, ngẫm nghĩ xem đánh rơi mảnh giấy từ lúc nào. Quay đầu thấy con trai vẫn đang viết, mà chuyện về cái bát luôn là bí mật, không tiện hỏi han gì. Xem ra chỉ có thể nhờ người viết lại.
Lão Trương nói: "Cha chợt nhớ còn để quên đồ ở khách điếm Trường Phong, đi một chút sẽ về ngay."
"Trễ thế này rồi, mai đi không được ạ?" Trương Chi Hiếu ngẩng lên hỏi.
Lão Trương lắc đầu: "Không được, không cầm về được lòng chẳng yên."
Nói rồi khoác áo chạy đi. Trương Chi Hiếu nhìn theo bóng cha, ánh mắt tối lại, sau đó lại cúi đầu tiếp tục viết — nét chữ tung hoành lưu loát, mà nội dung lại u ám, đọc xong khiến người ta nặng nề khó thở.
Tối đó, thân thể Khương Thanh Tố đã đỡ hơn. Bị Thẩm Trường Thích kéo ra ngoài dự náo nhiệt ở miếu Thổ Địa mới xây. Vì miếu lớn, lại mới khánh thành nên nhiều trò vui. Cộng thêm chỉ còn vài hôm nữa là Trung thu, phố xá đã bày bán bánh trung thu, đèn hoa đăng, đèn trời. Đến Trung thu e rằng khắp bầu trời huyện Địch đều là đèn giấy.
Thẩm Trường Thích còn chơi trò ném vòng lấy quà, vòng tre vừa chạm đất là bật lên, bao lần ném trúng mà lại bay ra, hắn bực bội, tiêu tốn không ít tiền của Chung Lưu.
Cuối cùng, vài món quà nhỏ cũng bị hắn tống hết cho Khương Thanh Tố. Ba người náo nhiệt cả buổi, khi về tới khách điếm, Khương Thanh Tố bất chợt thấy lão Trương đang vội vã chạy đến từ xa. Lòng sinh nghi, nàng liền để hai người kia mang đồ lên phòng, còn mình thì âm thầm theo dõi.
Lão Trương không đi vào cửa chính, mà vòng qua cửa phụ ở hậu viện, lối vào từ con hẻm nhỏ tối om, nơi này là đường lấy hàng của khách điếm.
Khương Thanh Tố đi theo đến gần thì mùi chua thối lại tràn đến, khiến nàng lập tức dừng bước. Sau chuyện buổi chiều, nàng cực kỳ e ngại hậu viện — chỉ cần ngửi mùi đã buồn nôn. Lỡ lại bị hút âm khí thì chẳng lẽ phải chạy đến phòng Đơn Tà cầu cứu? Nghĩ tới nét mặt hắn cau có như nàng nợ bạc chưa trả, nàng liền rùng mình.
Lão Trương đứng trước cửa phụ hẻm nhỏ ho ba tiếng, ném thứ gì đó vào, chờ lát lại ho hai tiếng nữa. Chẳng bao lâu, bên trong vang lên tiếng bà chủ khách điếm: "Là Trương sinh đấy à?"
"Dạ! Hà Phu nhân, là tôi đây!" Lão Trương lập tức đáp. Người bên trong hé cửa nhìn quanh rồi hỏi: "Giữa đêm đến tìm ta từ cửa sau làm gì? Bát Trường Sinh có chuyện gì à?"
"Không, bát không sao, chỉ là mảnh giấy ép dưới bát mất rồi. Muốn nhờ phu nhân viết lại một tờ." Lão Trương nói với chút ngượng ngùng.
"Bình thường ông cẩn thận lắm, ba năm nay chưa từng đánh mất. Sao đúng lúc này lại mất?" Bà chủ trách nhẹ, rồi nói tiếp: "Khách điếm dạo này không yên, có đôi phu thê kỳ quái, cả ngày không làm gì, chỉ đi loanh quanh trong huyện. Họ còn chẳng mấy khi đi cùng nhau, ta nghi bọn họ lai lịch không đơn giản. Nếu có gặp, tốt nhất tránh xa."
Khương Thanh Tố sờ mũi, biết rõ người nói đây là đang nhắc tới nàng và Đơn Tà.
Lão Trương nói: "Phu nhân nói là vị mặc áo trắng, cổ áo cao phải không?"
"Đúng, nàng ta từng tìm ông à?" Bà chủ trở nên cảnh giác.
"Có nói vài câu. Nàng ta muốn mua cái bát." Lão Trương đáp.
"Thật sao?! Có trả giá không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!