Hồn phách và hồn phách, liệu có khác biệt?
Vạn lý giang sơn mọc lên dưới chân hắn, tầng mây sương mù theo tay áo hắn mà trôi lững lờ, những cảnh tượng ấy… đẹp sao?
Trong mắt hắn, Âm ty cùng nhân gian có gì khác nhau?
Hắn dõi theo vô số linh hồn vãng lai, phiêu bạt trong thế gian, trải qua sinh sinh tử tử, đời đời kiếp kiếp… những điều ấy, hắn đã nhìn qua hàng vạn lần, đại tình tiểu ái, hắn sớm đã chán ngán, vị nhân gian, cớ gì hắn phải để tâm?
Vậy nên hắn mới nói, tất cả đối với hắn đều không có khác biệt.
Hoa vẫn là hoa, mưa vẫn là mưa, núi là núi, sông ngòi vẫn vạn dặm chảy trôi.
Từng ấy năm, hắn vẫn luôn đối mặt với những cảnh tượng ấy, lặp đi lặp lại, đến mức chẳng còn màng bận tâm. Nếu hết thảy đều là do thân thể tiền kiếp của hắn tạo ra, thì còn gì gọi là mới mẻ?
Ngày qua ngày hắn xuống địa ngục, nhìn những khuôn mặt đã phạm tội từ hàng vạn năm trước, vẫn đang chịu phạt nơi địa ngục. Hắn nhớ rõ bọn chúng, bọn chúng cũng nhớ rõ hắn, dường như chỉ có những ác hồn không thể rời khỏi địa ngục ấy, mới khiến hắn cảm nhận được rằng mình vẫn còn tồn tại.
Từ ánh mắt của những ác hồn, hắn thấy được oán hận, hối hận, cầu xin, d. ục vọ. ng, cả nỗi đau thấu tâm can. Hắn thấy hết… lại dửng dưng trước tất cả.
…
…
Thẩm Trường Thích nói: "Vô Thường đại nhân đã cô độc quá lâu rồi."
Lúc Thẩm Trường Thích nói câu ấy, Đơn Tà đang ở địa ngục cũng nghe được. Khi đó, quỷ dài lưỡi mới đến Thập Phương điện, chưa hiểu rõ bản lĩnh của hắn, không biết rằng trong Âm ty này, không một âm thanh nào có thể thoát khỏi tai hắn. Mọi lời quỷ nói đều trộn lẫn vào nhau, như sóng triều ập tới, hắn cũng đã quen rồi.
Khi ấy Bạch Vô Thường là ai?
Đơn Tà không nhớ rõ nữa, diện mạo ra sao hắn cũng lười hồi tưởng, chỉ nhớ rằng người ấy đã đáp lại Thẩm Trường Thích một câu.
"Ngươi tưởng linh hồn và linh hồn có thể dung hợp là chuyện dễ dàng sao? Linh hồn của kẻ cô đơn nếu chẳng tìm được chốn dừng chân, chỉ càng thêm cô độc mà thôi."
Thẩm Trường Thích hỏi: "Ngài chẳng phải không biết đọc, không biết viết sao? Cớ sao nói năng lại có văn vị đến thế?"
Bạch Vô Thường đáp: "Bởi vì ta biết nhìn."
"Dùng gì để nhìn?" Thẩm Trường Thích ngạc nhiên.
Bạch Vô Thường cười hề hề: "Dùng tim."
Ở nơi địa ngục tràn đầy máu tanh và đau đớn, Đơn Tà khi ấy khẽ nâng tay áp lên ngực mình, lòng bàn tay chạm vào một khoảng bình lặng. Dẫu đang nhìn xác người bị treo trên thiết thụ, da thịt bị xé rách, máu tươi tuôn trào, nội tạng lòi ra, nơi đó vẫn không hề gợn sóng.
Tim… hắn không có.
"Chàng đang nghĩ gì vậy?" Một giọng nói kéo Đơn Tà thoát khỏi hồi tưởng. Hắn đang tựa vào cửa sổ nghe tiếng mưa xuân rơi, từ từ quay đầu, liền bắt gặp nữ tử đang nằm trên giường nghiêng mặt nhìn hắn, nơi khóe môi vương nụ cười nhè nhẹ.
Đơn Tà nhìn nàng. Một nửa tấm màn lụa xanh nhạt được vén lên, nửa còn lại buông thõng. Đầu Khương Thanh Tố gối trên cánh tay, lộ ra khoảng lớn làn da sau lưng, tóc đen rũ xuống bờ vai trắng nõn, quấn lấy đầu ngón tay thành một vòng.
"Cơn mưa hôm nay lớn thật." Đơn Tà đáp lại.
Khương Thanh Tố uể oải ừ một tiếng, chậm rãi ngồi dậy, thân thể vừa rời giường đã mặc y phục chỉnh tề. Nàng mặc váy dài trắng muốt, lớp lụa mỏng buông rủ nơi khuỷu tay, chân trần bước đến ngồi đối diện Đơn Tà, vươn tay đẩy cửa sổ lên. Bên ngoài là một khoảng trời trắng xóa, mưa nhỏ như kim rơi xuống, hóa thành từng gợn sóng li ti.
Hai người đã lưu lại tửu lâu sau Vô Sự Trai ở Vân Tiên thành ba ngày. Ban đầu định đến chơi, ai ngờ lại gặp mưa, một trận rơi liền hai ngày, chẳng ăn được gì, chơi cũng chẳng xong.
Lần trước có một hồn phách gây chút náo động, chỉ nửa ngày đã giải quyết xong, Đơn Tà thậm chí còn chưa ra mặt. Dạo này Thập Phương điện yên ả, Khương Thanh Tố liền kéo hắn dạo chơi nhân gian. Lần này ghé Vô Sự Trai chỉ vì nàng thèm ăn bánh quế ở đây.
Tiếc là quán bánh vì chuyện nhà nên đóng cửa, nàng vẫn chưa được nếm thử.
Khương Thanh Tố chống cằm nhìn mưa, còn Đơn Tà – người vừa ngắm mưa – lúc này lại đang ngắm nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!