Người này quả không hổ danh sở hữu gen ưu tú nhất của tộc Sói, khả năng quan sát thật mạnh mẽ.
Nhưng tôi cũng không phải lúc nào cũng ở dưới tầm mắt của Phó Hách Ngôn.
Là gia chủ nhà họ Phó, một doanh nghiệp lớn như vậy, ngày nào Phó Hách Ngôn cũng có những cuộc họp không hồi kết.
Tôi rất khâm phục tinh lực và nhiệt huyết làm việc của anh.
Mỗi khi như vậy, tôi lại buồn chán ở trong văn phòng của anh, chơi rắn săn mồi một cách không kiêng nể gì.
Tất nhiên, đây chỉ là giả vờ.
Nếu không tỏ ra chểnh mảng như vậy, làm sao tôi có thể khiến Phó Hách Ngôn và thuộc hạ của anh lơ là cảnh giác?
Tôi âm thầm lục tung văn phòng của anh một lượt.
Anh quả nhiên cẩn thận, thông tin bí mật thực sự của doanh nghiệp không ở đây.
Không tìm thấy thông tin cơ mật, tôi lại tìm thấy những bức ảnh chụp chung của tôi với anh trước đây.
Lúc đó, hai chúng tôi vẫn chưa kết hôn, vẫn còn đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Lúc đó Phó Hách Ngôn vẫn chưa tiếp quản vị trí gia chủ nhà họ Phó, anh khi ấy vẫn chỉ là một đứa con riêng vừa được nhà họ Phó đón về.
Không ai tin rằng một người như vậy, sau này sẽ trở thành người đứng đầu nhà họ Phó với phong cách quyết đoán mạnh mẽ.
Tôi tiếp cận anh vào lúc đó.
Vì tôi muốn ăn bánh ngọt của tiệm Xuân Hòa, anh đã chạy rất xa để mua cho tôi.
Lúc đó, rất nhiều người trong nhà họ Phó nhắm vào đứa con riêng đột nhiên xuất hiện này, họ muốn anh chết, nên việc tôi ở bên cạnh Phó Hách Ngôn sẽ gặp nguy hiểm đầy rẫy.
Khi anh mang bánh ngọt trở về, trên trán anh có vết thương do va quệt.
Máu chảy xuống từ trán, nhưng anh dường như không cảm thấy, anh chỉ nhìn tôi cười, tự tay mở hộp bánh, đưa nĩa cho tôi.
"Trên đường về anh gặp chút sự cố nên anh về muộn một chút, để cục cưng đợi lâu rồi."
Tôi đút miếng bánh đầu tiên cho anh, sau đó tôi giúp anh xử lý vết thương.
Trong suốt quá trình, trong mắt anh chỉ có tôi.
Bức ảnh này cũng được chụp vào lúc đó.
Không ngờ sau bao nhiêu năm, anh vẫn còn giữ.
Hơn nữa còn cất trong ngăn tủ kín đáo nhất, khóa ba lớp mật mã.....
Phó Hách Ngôn đã họp bốn tiếng đồng hồ rồi.
Ngay khi tôi nghĩ rằng hôm nay sẽ phải nhịn đói, trợ lý Tiểu Trương mang đến một hộp đồ ăn mua về.
"Tổng giám đốc Phó còn họp một lúc nữa mới xong, Vân tiểu thư ăn chút gì lót dạ trước đi ạ."
Tôi rất hài lòng nhìn Tiểu Trương.
Lúc tôi còn là bà chủ của nhà họ Phó, Tiểu Trương mới chỉ là trợ lý của Phó Hách Ngôn.
Lúc đó, anh ấy còn rất non nớt, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!