Chương 4: (Vô Đề)

Anh nên giữ tôi lại, l.à. m t.ì.n. h nhân thế thân hèn nhát của anh.

Kết quả, anh lại để tôi làm trợ lý nhỏ cho anh.

Kiểu này chẳng khác gì đưa d.a. o cho kẻ g.i.ế. c người.

Anh chắc chắn là cố ý!

Đoàng—

Trong tầng hầm mờ tối, một tiếng s.ú.n. g vang lên, vừa nhah chóng lại vừa tàn nhẫn.

Viên đạn găm thẳng vào giữa trán.

Người đàn ông trung niên vừa nãy còn đang khổ sở cầu xin lập tức ngã xuống đất.

Đó là người do thế lực khác phái đến ám sát Phó Hách Ngôn.

Phó Hách Ngôn buông s.ú.n. g xuống với vẻ mặt vô cảm, anh thản nhiên liếc nhìn tôi.

Tôi vội vàng đưa khăn tay qua.

Tôi cố ý giả vờ căng thẳng run tay, không cầm được khăn tay.

Người đàn ông lại thong thả đón lấy, lau bàn tay thon dài của mình.

Rõ ràng trên tay anh không dính máu, nhưng anh lại lau rất kỹ.

Vừa lau anh vừa nói:

Sợ à?

Tôi không sợ.

Tôi là trẻ mồ côi, nếu không phải lúc nhỏ, tôi được tổ chức nhặt về nuôi, có lẽ tôi đã c.h.ế. t trong đêm hoang vắng đó rồi.

Những năm này, để trở nên mạnh mẽ, tôi đã gặp không ít nguy hiểm.

Súng ống, tôi chưa chắc đã chơi kém Phó Hách Ngôn.

Nhưng trên mặt, tôi lại tỏ ra rất sợ hãi, giống như một đóa hoa trắng nhỏ bé bị kinh hãi:

"Sao anh có thể g.i.ế. c người, g.i.ế. c người là phạm pháp!"

Phó Hách Ngôn cười lạnh một tiếng, anh nhìn tôi rất lâu.

Anh cầm súng, chĩa vào trán tôi.

Xuất phát từ bản năng tránh né nguy hiểm, tôi suýt chút nữa đã phản kháng.

Song, tôi cố gắng chịu đựng.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau gần một phút.

Ánh mắt Phó Hách Ngôn luôn thâm trầm lạnh lùng, như thể anh có thể nhìn thấu mọi thứ.

Tôi lại có chút sợ hãi anh sẽ bắt được bất kỳ sự khác thường nào của tôi.

Những người thế thân khác đều cố gắng giả vờ giống, còn tôi nếu để tôi giả vờ làm chính mình, tôi lại sợ quá giống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!