Chương 13: (Vô Đề)

Bông hồng kiều diễm đọng những giọt sương, e ấp chờ nở, có thể thấy người trồng hoa đã rất tận tâm chăm sóc.

Hai chúng tôi giống như một cặp đôi trẻ đang yêu nhau say đắm, tay trong tay dạo bước trên cánh đồng hoang.

Khi gió thổi qua, hai chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.

Anh muốn hôn tôi.

Tôi giả vờ ngại ngùng, nhưng khi anh đến gần tôi lại chủ động hôn anh.

Anh ngoan ngoãn, mặc cho tôi tấn công chiếm đóng, nhưng tay anh vẫn luôn vững vàng đỡ lấy eo tôi.

Đây từng là cuộc sống an nhàn mà tôi khao khát nhất khi còn nhỏ.

Tôi cứ nghĩ mình sẽ luôn thiếu thốn tình thương.

Nhưng không ngờ tôi lại gặp được một người đàn ông như Phó Hách Ngôn, anh cho tôi cảm giác rất an toàn.

Nhưng tôi vẫn phải rời xa anh một lần nữa.

Buổi tối, tôi không nhịn được mà khóc.

Lúc này không phải do tôi đóng kịch vì mục đích nào đó, mà là khóc thật.

Tôi ôm anh, nghẹn ngào nói:

"Phải làm sao đây, em chẳng muốn rời xa anh chút nào."

Anh nói:

"Em không đi được đâu, vé máy bay của em đã bị anh xé rồi."

Cái gì?

Tôi kinh ngạc nhìn anh.

Đôi mắt sâu thẳm kia mang theo một tia quen thuộc.

Tôi hiểu ra, vội vàng ôm lấy cổ anh:

"Anh khôi phục trí nhớ từ khi nào vậy!"

Anh cong môi, xoa đầu tôi: Từ rất sớm rồi.

Anh giỏi thậtt!

Nói diễn xuất của tôi tốt thì khả năng diễn xuất của Phó Hách Ngôn cũng chẳng kém gì!

Tôi cũng không nhớ nổi đây là lần thứ mấy bị anh đùa giỡn rồi.

Nhưng tôi không thể bỏ anh lại mà rời đi nữa.

Ba tháng này, chẳng phải cũng là thời gian anh dùng để giữ tôi lại sao?

Tôi theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị anh dễ dàng túm lấy cổ áo từ phía sau, anh kéo tôi về, ôm vào lòng.

Anh tức giận đến mức bật cười:

"Em còn muốn bỏ rơi anh thêm lần nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!