Đường Thịnh sững sờ giây lát, cúi đầu nhìn cô chăm chú một lát.
Hạ Văn bị ánh mắt chăm chú này của anh làm cho hơi mất tự nhiên, xoay mặt nhìn về phía Đường Thịnh, mím môi, còn có chút ngượng ngùng.
"Quên đi, không uống nữa." Cô thấp giọng nói: "Trực tiếp đi vào đi, sắp hết thời gian rồi."
Đường Thịnh cuối cùng cũng phản ứng lại, kéo tay cô thấp giọng nói: "Em vào trước đi, anh đi mua cho em."
Nói xong, cũng không chờ Hạ Văn phản ứng lại, trực tiếp chạy đi.
Hạ Văn: "...."
Hạ Văn nhìn hình bóng chạy mất của Đường Thịnh, không nhịn được bật cười.
Yêu đương với Đường Thịnh, càng thú vị hơn so với tưởng tượng. Cô khẽ cười, đi về một bên xếp hàng.
Sau khi vào rạp chiếu phim không lâu, Đường Thịnh cầm một ly cà phê Starbucks đến, cũng may chỉ mới là đoạn đầu phim. Cô đưa tay nhận, mặt mày cong cong cười: "Cảm ơn."
Đường Thịnh thấp giọng "ừ" một tiếng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô chằm chằm một lát.
Lúc mới bắt đầu Hạ Văn còn cảm thấy không sao, nhưng sau khi bị nhìn hồi lâu, cô ngước mắt nhìn về phía Đường Thịnh, khụ một tiếng, trêu chọc nói: "Đường tổng cảnh gì cũng gặp rồi cũng không đến nỗi cứ nhìn chằm chằm em như bây giờ đi chứ?"
Con ngươi của Đường Thịnh sâu hơi, hầu kết chuyển động, "Cà phê uống ngon không?"
Hạ Văn ngẩn ra, gật đầu: "Cũng được nha." Cô cầm lên: "Anh có muốn thử một chút không?"
Đường Thịnh thấp giọng đáp một tiếng: "Muốn." Đọc Full Tại
Chẳng qua là anh không giơ tay nhận cái Hạ Văn đưa tới, đưa tay giữ đầu Hạ Văn, trong rạp chiếu phim tối tăm, cứ như vậy mà hôn.
Liều mạng.
Vị trí của hai người bọn họ là một góc nhỏ hẻo lảnh, cũng không sợ bị người xung quanh nhìn thấy.
Lúc này đến xem phim, đại đa số là tình nhân, dù sao phim cũng không hấp dẫn đến nỗi người làm việc ban ngày còn thức đêm đến xem, hai người hôn nhau đến khó tách rời, Đường Thịnh thật sự muốn trực tiếp trừng trị cô một trận thật độc ác, không biết đã hôn bao lâu, phim cũng không xem được chút nào.
Rất lâu sau, Hạ Văn mới duỗi tay đẩy vai Đường Thịnh, thở hổn hển nói: "Đường tổng, em phải nhắc nhở anh, trong rạp chiếu phim có camera."
Cả người Đường Thịnh cứng lại, trực tiếp ôm người vào trong ngực mình, cúi đầu hôn lên tóc cô không dưới một lần, ổn định hô hấp, khàn giọng nói: "Ừ."
Hạ Văn: "...."
Này chú định một lần xem phim không yên tĩnh lắm, hai người sau khi xem được một nửa, ngầm hiểu ý mà liếc mắt nhìn nhau, dắt tay ra khỏi rạp chiếu phim.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi rạp chiếu phim, rời khỏi trung tâm thương mại, đêm khuya, trên đường vắng người, ngay cả xe cũng ít đi, đi một vòng cũng không gặp người nào. Đường Thịnh lúc mới còn nắm tay Hạ Văn đi bình thường, sau đó đột nhiên chạy đi, Hạ Văn ngẩn người, cũng không chần chờ mà chạy theo.
Hai người chạy đến một hẻm nhỏ, hơi tối, bóng đèn bên ngoài chiếu vào, nhưng không sáng lắm.
Đường Thịnh ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Hạ Văn hỏi: "Sợ hả?"
Hạ Văn hơi ngừng lại, lắc đầu một cái.
Một giây sau, cô bị đặt bên tường, người đàn ông trước mặt thở hổn hển cúi đầu hôn xuống.
Trong hẻm nhỏ tối om, thấy không rõ bóng người, người đi ngang qua bên ngoài cũng vội vã, không dám nhìn thêm, sợ gặp phải người xấu, vì thế không ai biết, giờ phút này bên trong đang có hai người đang hôn nhau, giống như là muốn cho đối phương toàn bộ vậy.
Hạ Văn run chân, khi tụt xuống thì được Đường Thịnh ôm cả người lên, ôm vào trong lòng tiếp tục hôn.
Sau một lúc lâu, chờ đến khi hai người đi ra khỏi hẻm nhỏ, son môi của Hạ Văn đã sớm không còn, lem hết, không còn cách nào nhìn thấy, không hề thấy màu của son môi, nhưng đôi môi vẫn mềm mại như cũ, bộ dáng khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!