Chương 39: (Vô Đề)

Nhưng nên hỏi, thì vẫn phải hỏi.

Thẩm Nam nằm trên giường, ôm người vào trong ngực, không chút để ý hỏi: "Người đàn ông kia, là đồng nghiệp công ty?"

"Ừm." Chu Túy Túy lười biếng đáp lời, rúc đầu vào cổ anh cọ cọ, híp mắt nói: "Là thầy hướng dẫn của cô bé thực tập sinh kia."

Cô nói: "Không phải tối nay bọn em uống rượu sao, anh ta không uống, nên tiện đường đưa về."

Đối với những chuyện này, Chu Túy Túy đều không ngại chia sẻ với Thẩm Nam, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cho nên có thể tán gẫu thì đều nói, có thể gia tăng hiểu biết.

Nói, cô ai một tiếng, nghĩ nghĩ đến lời nói của Trần Toa Toa lúc tối, cười lên.

Thẩm Nam ngẩn người, rũ mắt nhìn cô: "Cười cái gì?"

"Chính là đồng nghiệp có chút đáng yêu." Cô nói tình huống đơn giản, nhịn không được cảm khái nói: "Quả nhiên nơi nào có nhiều con gái thì nhiều thị phi, không sai chút nào."

Nghe vậy, Thẩm Nam nhướng mày nhìn cô, hỏi: "Mua cho em một chiếc xe?"

Chu Túy Túy rất ghét bỏ nhìn anh: "Một chút tiền lương này của anh, vẫn là thôi đi."

Thẩm Nam: "....."

Tiền lương của quân nhân xác thực không quá cao. Hơn nữa, Chu Túy Túy cũng không phải thật sự ghét bỏ, chỉ là cô cảm thấy không cần thiết, chính cô cũng có tiền, thật ra không chỉ Chu Túy Túy có tiền, Thẩm Nam cũng có. Tiền lương của anh tuy rằng không cao, nhưng mẹ Thẩm có rất nhiều tiền, năm đó khi hai người kết hôn, trực tiếp cho bọn họ một căn phòng và một tấm thẻ ngân hàng.

Nếu cô nhớ không lầm, tiền trong thẻ kia đủ mua mấy chiếc siêu xe, nhưng mà Chu Túy Túy vẫn không muốn, nên để ở chỗ Thẩm Nam. Thẩm Nam cũng chưa từng đụng vào, còn muốn trả mẹ Thẩm, nhưng vẫn bị ghét bỏ, nói anh có thể hà khắc với bản thân, nhưng không thể hà khắc với bà xã.

Hơn nữa, bản thân Chu Túy Túy gia thế cũng tốt, mặc dù ba mẹ một lời khó nói hết, nhưng không thể phủ nhận nhà cô có tiền.

Gia đình mẹ Thẩm cũng là thương nhân, người làm ăn bình thường đều kiếm được nhiều tiền hơn người khác, hơn rất nhiều.

Nhắc đến cái này, Thẩm Nam lại nhớ. Anh đứng dậy, đến một bên cầm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Chu Túy Túy: "Khi kết hôn, mẹ cho chúng ta thẻ."

Chu Túy Túy sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam: "Tự anh cầm đi, đưa cho em làm gì?"

Cô không thiếu tiền, ngược lại, còn có rất nhiều tiền.

"Không được." Thẩm Nam kiên trì đưa cho cô, nhẹ giọng nói: "Cho em, muốn mua cái gì thì tùy tiện mua."

Anh bật cười nói: "Tuy rằng tiền lương của anh không cao, nhưng toàn bộ đều đưa cho em đều không sao." Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng tiết kiệm cho anh, nhà chúng ta không thiếu tiền."

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhưng thấy Thẩm Nam kiên trì, cũng không từ chối.

"Em giữ cho anh, nhưng em sẽ không dùng."

"Dùng đi." Thẩm Nam nói: "Đừng tiết kiệm tiền cho mẹ làm gì."

Chu Túy Túy cười, đặt thẻ ở một bên sau đó nói: "Chủ yếu là em không thích mấy chiếc xe ấy, em thích xe tự cải, sau này em đi hỏi Ngải Trạch Dương xem, có thể tự lắp đặt một chiếc xe không."

Nghe vậy, Thẩm Nam trầm tư một lát: "Hỏi cậu ta?"

"Ừm."

"Vì sao không hỏi anh?" Ngữ khí của anh chua lòe, cúi đầu nhìn người trong ngực, như là có chút khó hiểu: "Vì sao không hỏi anh?"

Chu Túy Túy: "...." Cô sửng sốt, nhìn thần sắc Thẩm Nam, theo bản năng hỏi: "Anh có thời gian?"

Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hôn cô một cái: "Có."

Chu Túy Túy bật cười, biết người này lại muốn ghen tuông, vội vàng dỗ dành: "Được được được, vậy giao cho anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!