Thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cho nên Thẩm Nam luôn cố gắng bù đắp, muốn cho cô nhiều thời gian hơn, chỉ cần rảnh rỗi, là muốn cho cô điều tốt nhất, điều cô thích nhất.
Thẩm Nam rũ mắt, nhìn Chu Túy Túy chằm chằm, ánh mắt chuyên chú mà dịu dàng, trong mắt hiện lên hình bóng của cô, những năm này một mình Chu Túy Túy chịu đựng những gì, cho dù anh biết rõ, nhưng trên thực tế cũng không thể cảm nhận giống cô được.
Rốt cuộc thì cũng không phải chuyện mà mình trải qua, một số quyết định của cô, anh cũng không thể nói tốt hay không.
Chỉ cần cô muốn làm, anh đều ủng hộ.
Hai người cứ nhìn đối phương như thế, thời gian như ngừng lại. Qua một lúc lâu, Chu Túy Túy nhìn vào mắt Thẩm Nam, khẽ cười.
Đỉnh mày Thẩm Nam hơi nhướng lên, duỗi tay véo mặt cô, cúi đầu hôn một cái, giọng nói trầm thấp: Cảm động rồi?
Anh cảm nhận được tâm tình của cô.
Chu Túy Túy duỗi tay ôm anh, ừ một tiếng:
"Sao anh lại tốt như vậy chứ."
Sao có thể có một người đối xử với mình tốt như thế, từ nhỏ đến lớn cô sống trong xiềng xích, đối với tình yêu, hiểu biết thật sự rất đơn thuần.
Ông bà nội yêu cô, nhưng thời gian bọn họ bên cạnh cô không nhiều, ông nội thì không cần nói nhiều, bà nội tuy rằng yêu Chu Túy Túy, cũng ủng hộ bất kỳ quyết định nào của cô, nhưng dù sao cũng già rồi, có lòng mà không sức.
Cho nên rất nhiều thời gian, đều là Chu Túy Túy một mình vượt qua.
Thẩm Nam nghiêng đầu, hôn vành tai cô, không lên tiếng.
Nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, ôm chặt người, không một khe hở.....
Hai người ngọt ngào trong phòng một lát, Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe miệng cô, không hề khách khí, dường như nhớ nhung của gần nửa tháng không gặp này, đều bộc phát trong nụ hôn đó.
Thời gian còn sớm, lúc này sao cũng không quá nhiều, cho nên nụ hôn này, hôn đến biến vị.
Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe miệng Chu Túy Túy, dần dần trượt xuống, hơi nóng phả bên tai, làm người cô nóng rực, Thẩm Nam một đường hôn xuống dưới, cổ... Xuống nữa, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Chu Túy Túy ưm một tiếng, tiếng rên rỉ vỡ vụn thoát ra từ bên miệng, chỉ cần cô có chút âm thanh, động tác của Thẩm Nam lại càng kịch liệt hơn... Anh ôm lấy cô mà hôn, hôn đến cả người hô hấp không thông.
Hô hấp của hai người quyện vào nhau trong phòng, ái muội đến không dám đụng vào.
Toàn thân Chu Túy Túy mềm oặt, có chút khó chịu, nhưng lại hết sức hưởng thụ, có cảm giác không thể diễn tả bằng lời.
Khi Thẩm Nam một đường hôn xuống, cô nắm lấy tóc anh, ngón chân co chặt.
Anh... Âm thanh cô mềm mại, yêu kiều, người đàn ông nghe được chỉ muốn chết trong lòng cô.
Ánh mắt của Thẩm Nam sâu thẳm, hầu kết chuyển động, sau đó ngay trước mặt cô, hôn xuống... Thành kính, giống như đang lấy lòng cô.
Là lấy lòng một cách kính cẩn nhất.
Chu Túy Túy không chịu nổi mà khẽ rên, muốn rút người về, nhưng lại hoàn toàn không có sức lực đó.
Thật lâu sau, Thẩm Nam đỡ người cô mà tiến vào, cúi đầu hôn môi cô, nuốt toàn bộ tiếng rên của cô.
Gió bên ngoài nhẹ nhàng thổi, lay động tấm màn, trong phòng bật một chiếc đèn nhỏ, hai người lăn lộn vô hạn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng máy bay cất cánh, hơi ồn, náo loạn, nhưng tất cả đều không hấp dẫn bằng người trước mặt......
***
Rất lâu sau, trên người Chu Túy Túy đều là nhão nhão dính dính, ngã trên giường không còn sức lực, mà Thẩm Nam cũng nằm cùng cô.
Hai người nằm một lát, Chu Túy Túy mới bò dậy, muốn đi tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!