Chương 19: (Vô Đề)

Thẩm Nam: "....."

Anh rũ mắt, nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, cả mặt cô đều vùi trong chăn, quay lưng về phía này, ánh mắt anh như sâu hơn. Nhưng cuối cùng vẫn không có hành động gì khác, mặc cô.

Đoán chừng là thật sự mệt mỏi, hai ngày đều ở cạnh mình.

Thẩm Nam khẽ cười, hôn cô một cái nói: "Anh đi đây."

Không có trả lời.

Chu Túy Túy ngủ say, thật sự sâu, quá mức mệt mỏi.

Lúc cô tỉnh lại, đã không còn sớm.

Tối ngày hôm qua cùng ngày hôm trước... Dây dưa cùng Thẩm Nam lâu như vậy, eo mỏi lưng đau, quá mệt.

Cô ôm chăn dụi dụi một cái, duỗi tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không, vị trí bên kia đã lạnh như băng.

Chu Túy Túy ngẩn người, lúc này mới mở mắt ra xem. Thẩm Nam không biết đã đi từ lúc nào.

Chu Túy Túy nghĩ ngợi, hình như lúc đó mình có ý thức, lại giống như không có quá nhiều ý thức.

Suy nghĩ, Chu Túy Túy bật cười.

Cô nghiêng đầu, sờ điện thoại nhìn xem, đã là 11h buổi trưa. Cô đã ngủ thật lâu.

Vừa quay đầu, liền nhìn thấy tờ giấy nhỏ ở đầu giường, khẽ cười một tiếng.

Dường như rất thỏa mãn, cho dù người đi rồi, trong lòng cũng hạnh phúc......

Thẩm Nam về đội, vừa mới kết thúc huấn luyện, liền bị gọi đến phòng làm việc.

"Đội trưởng Thẩm, đại đội trưởng bảo anh đến phòng làm việc một chuyến."

Thẩm Nam gật đầu: "Đã biết."

Khi anh đến phòng làm việc của đại đội trưởng, người trong phòng ngẩng đầu nhìn anh một cái.

"Báo cáo!"

Đại đội trưởng cười một tiếng, nhìn anh: "Mời vào!"

Thẩm Nam tiến vào, bỏ mũ, dưới mệnh lệnh của đại đội trưởng ngồi xuống, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Đại đội trưởng liếc nhìn anh một cái: "Có người tìm tôi rồi."

Thẩm Nam sửng sốt, nhướng mày ngồi trên ghế, nhìn về đại đội trưởng trước mặt, suy nghĩ một lát, hỏi: "Ba tôi hay là ai?"

Đại đội trưởng cúi đầu, mỉm cười nói: "Tiểu tử này, hiểu rõ vậy."

Không phải Thẩm Nam hiểu rõ, chỉ là đại khái có thể đoán ra là chuyện gì. Bây giờ anh ở trong đội, xác suất nhận nhiệm vụ nguy hiểm rất cao, ba mẹ đều muốn anh rời đi, chuyển đến mấy đội khác.

Nhưng Thẩm Nam không nguyện ý. Trên thế giới này, luôn phải có người hứng chịu nguy hiểm, không phải mình, thì sẽ có những người khác.

Sở dĩ anh làm quân nhân, còn không phải vì mất đầu đổ máu sao, không phải vì bảo vệ tổ quốc sao, nếu như đã như vậy, bên bờ của nguy hiểm, thì có cái gì không tốt.

Đại đội trưởng khẽ hừ một tiếng: "Mẹ của cậu đã gọi điện cho lãnh đạo của tôi rồi đó."

Thẩm Nam: "...."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!