Chương 9: (Vô Đề)

Ta viết thư cho Bùi nhị thúc.

Hỏi hắn gần đây thế nào, sắp tới có thể về huyện Vân An hay không?

Ta biết hắn rất bận, vụ buôn lậu vũ khí ở quân doanh Trường An liên quan tới rất nhiều người, ngay cả Khang Vương cũng nhúng tay vào.

Cả quan trường chốn kinh kỳ đang kinh qua một đợt thanh tẩy lớn.

Bùi Nhị Lang thân là một võ quan mới nhậm chức, lý lịch trong sạch, hiển nhiên đã gặp đúng thời cơ tốt, trực tiếp thăng lên nhị phẩm.

Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không cách nào trở lại.

Cứ thế lại qua nửa tháng, sức khỏe A Hương càng ngày càng kém, ta rốt cuộc cũng sốt ruột.

Mang theo bộ xiêm y mới may cùng canh gà hầm đã lâu, ta dẫn Tiểu Đào đến nhà của Triệu đại thúc.

Tiểu Đào vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, vừa vào nhà đã ồn ào:

"A Hương tỷ tỷ, chẳng phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, tỷ phải học tập quả phụ Ngô thôn chúng ta, chiếm không được thì thiến hắn."

Ta: …

Sắc mặt A Hương thật sự rất tệ, nàng ấy không nén được nụ cười, nhưng khuôn mặt vẫn vô cùng tiều tụy.

Ta lấy bộ váy áo may bằng vải Phù Quang ra đưa cho nàng ấy:

"Đẹp không? Ta cố ý chọn màu ráng trời này đấy, mặc vào sẽ như khoác quanh mình một đám mây vậy. Cô mau mau mặc thử xem, mặc xong thì uống một bát canh gà, chúng ta lên cầu Châu đi dạo, buổi tối còn có lễ hội đèn lồ ng nữa."

"Không đi đâu, ta mệt lắm, thực sự dậy không nổi."

A Hương…

"Ngọc Nương, bộ xiêm y này đẹp quá, tiếc là ta không ra cửa được, cô có thể mặc cho ta ngắm một cái được không?"

Giọng nói A Hương nhỏ nhẹ, ánh mắt trống rỗng vô hồn, ta nhịn không được mà cáu kỉnh:

"Giờ không ra cửa được thì giữ để sau này mặc, còn có nhiều cơ hội lắm, cô uống canh gà trước đi."

"Ta uống không được, đến ruột gan cũng rối bời, thật đó, ta cũng muốn uống lắm chứ, ta biết cha ta khó chịu, nhưng hình như ta thực sự không xong rồi… Ngọc Nương, ta không muốn chết, nhưng ta chịu đựng không nổi…"

Ra khỏi nhà A Hương, nước mắt ta bắt đầu tràn như vỡ đê.

Theo yêu cầu của nàng ấy, ta khoác trên mình bộ váy Phù Quang màu ráng trời. Nàng ấy nói tóc phải thả ra mới đẹp, ta làm quả phụ nhiều năm, đã quen dùng trâm búi tóc, giờ đây mái tóc dài được bung xõa, vừa vặn chạm tới vòng eo. 

A Hương nói, Ngọc Nương, trông cô thật là xinh đẹp, mắt đẹp, miệng cũng đẹp, nhìn chẳng khác nào đang khoác mây ở quanh mình, đêm nay cô giúp ta đi xem lễ hội đèn lồ ng ở cầu Châu được không…

Nàng ấy cơ hồ sẽ không qua nổi đêm nay.

Ta vừa đi vừa thút thít, lách qua đám đông trên phố, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tiểu Đào ầm ĩ suốt cả chặng đường giờ cũng đã bắt đầu trở nên lo lắng:

"Tẩu tử, tẩu khóc gì vậy? A Hương tỷ tỷ sắp chết sao, chẳng nhẽ những gì tỷ ấy vừa nói đều là di ngôn?"

Sau đó, hai chúng ta liền khóc lóc cùng nhau, vừa đi vừa khóc, vừa khóc vừa đi.

Người qua đường đều lần lượt nhìn lại, bàn tán không ngớt.

Ta và Tiểu Đào rẽ từ đường lớn của huyện vào hẻm Sư Tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!