Chương 8: (Vô Đề)

Bùi Nhị Lang vốn sẽ ở nhà khoảng hơn một tháng.

Nhưng mà mới qua nửa tháng, triều đình đã đột nhiên hạ lệnh triệu tập toàn bộ quan viên lớn nhỏ tại hoa kinh Trường An về kinh, tuyệt đối không được chậm trễ.

Từ sáng sớm, mấy người Hàn tiểu tướng đã chạy tới hẻm Sư Tử, muốn quay về kinh thành với hắn.

Ta cũng có hơi thắc mắc, trong lúc giúp hắn thu dọn hành lý còn hỏi:

"Sao lại đột ngột quay về như thế, trong kinh đã xảy ra chuyện gì à?"

"Nghe nói là quân doanh tại Trường An tra ra một vụ buôn lậu vũ khí, số lượng quá lớn, liên lụy tới rất nhiều người, tất cả mọi người đều phải về để thẩm tra."

"Ối chao, đây là chuyện lớn đó, nhị thúc nhớ phải cẩn thận một tí nhé."

"Không cần lo đâu, ta chưa chính thức nhậm chức, sao có thể bị cuốn vào chuyện gì được."

"Kinh thành tuy rằng phồn hoa, nhưng nghe người ta nói chốn quan trường xảo trá, mà ở dưới chân thiên tử cũng chẳng dễ giấu giếm gì. Bình an vô sự là tốt nhất, nếu không thì thà làm quan địa phương, chí ít cũng được tiêu dao tự tại."

"Sao có thể so sánh như vậy được, hoa kinh tùy tiện phái một viên quan đến là quan lại địa phương đã sợ run hết lên rồi. Thật ra tất cả đều như nhau thôi, chẳng có thứ gì gọi là tiêu dao tự tại cả, chi bằng hướng tới chỗ cao, đá trụ giữa dòng, đứng lại càng vững."

"Ừm, nhị thúc nói có lý, là ta ánh mắt thiển cận."

Ta gật đầu tán đồng những lời hắn nói, hắn cong môi, đưa một cái tráp cho ta.

Đây là gì vậy?

Ta nhận lấy tráp, mở ra, thấy một xấp ngân phiếu dày bên trong thì kinh ngạc nhìn hắn.

Bao nhiêu thế?

Một vạn lượng.

"Nhị thúc lấy đâu ra tiền chứ?" Lần đầu tiên thấy nhiều tiền như vậy, tay ta run rẩy một cách kém cỏi, giọng nói cũng theo đó mà run lên.

"Yên tâm, không phải trộm cướp gì đâu. Là tiền thưởng Hoàng Thượng ban, ta đã đổi thành ngân phiếu." Hắn khẽ cười một tiếng.

Lúc này ta mới an tâm, đóng tráp trả lại cho hắn:

"Nhị thúc giữ là được rồi."

Cô cứ giữ đi.

"Chuyện ấy sao có thể chứ?"

Sao lại không thể.

Hắn nhướng mày nhìn ta, mí mắt hơi giương lên. Ta nghĩ ngợi một chốc, cuối cùng thật sự nhận về:

"Thế cũng được, ta tạm giữ giúp nhị thúc, khi nào nhị thúc và Phùng tiểu thư thành thân thì ta sẽ giao lại cho…"

"Tiết Ngọc, cô nói bậy cái gì đó?"

Ta còn chưa dứt lời, hắn đã đột ngột cắt ngang, vẻ mặt lạnh đi, giọng nói cũng trầm hơn trước:

"Phùng tiểu thư cái gì, Phùng tiểu thư ở đâu ra, là kẻ nào đã khua môi múa mép với cô?"

"… Còn không phải là tiểu thư nhà họ Phùng của phủ Trấn Bắc tướng quân sao, nhị thúc không thích nàng ấy à?" Ta yếu ớt nói.

Phản ứng này của hắn đúng là khiến cho người ta khiếp vía, vậy là ta liền nghĩ hắn không thích vị Phùng tiểu thư kia theo bản năng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!