Mấy ngày sau, Bùi Nhị Lang trở về quân doanh.
Hắn vừa rời đi không lâu, ta đã đến nha môn tố cáo cha mình Tiết Thủ Nhân.
Nguyên nhân là, thừa lúc ta mang Tiểu Đào ra bờ sông giặt quần áo, ông ta đã vờ vịt cầm một túi bánh nướng tới nhà họ Bùi, lừa thái mẫu đi gặp con gái, sau đó khoắng sạch một lượt từ trong ra ngoài.
Tráp đựng tiền giấu trong tủ quần áo, mười ba lượng sáu đồng, cùng với chiếc vòng ngọc mà thím Bùi để lại, toàn bộ của cải trong nhà, đều bị ông ta vét mất.
Sau đó ta mới biết được, quả nhiên như mình đã đoán, không đánh cược nữa là giả, xe lừa cũng là đi thuê. Ông ta muốn lừa ta về nhà rồi gả cho một ông lão góa vợ đang mở cửa hàng đồ da trên huyện, hơn nữa cũng đã lấy năm lượng bạc tiền lễ của người ta.
Ngày ấy, ta tức giận đến váng cả đầu, xách theo một con dao phay, chạy một mạch hai mươi dặm lên tận huyện.
Trong sòng bạc, một kẻ hom hem gầy yếu còn có mỗi bộ xương khô bị lôi cổ đến nha môn.
Nước Đại Sở trọng chữ hiếu, làm con ruột mà kiện cha cũng bị quy vào tội nghịch, những kẻ gian ác nghịch loạn sẽ bị mang đi treo cổ.
Từ lúc bước vào nha môn, tay Tiết Thủ Nhân đã run bần bật.
Quan huyện với bộ ria mép chĩa sang hai bên nghe xong ta kể thì nheo mắt nói:
"Hay cho Tiết Ngọc nhà ngươi, ngươi giờ tuy là dâu nhà họ Bùi nhưng cũng từng là con gái họ Tiết, nếu khăng khăng muốn kiện cha mình cho bằng được thì là trái với đạo hiếu, sau khi xử án xong bổn lão gia sẽ phạt ngươi hai mươi đại bản. Ngươi còn muốn kiện nữa không?"
"Kiện! Ta muốn kiện Tiết Thủ Nhân ở thôn Tây Ba quận Thao Châu huyện Vân An, bán vợ cho nhà thổ, hại nương ta là Lý thị treo cổ tự sát, còn chiếm đoạt của hồi môn của bà."
"Ngươi có chứng cứ không?"
"Khi Lý thị chết dân phụ mới có bảy tuổi, không có chứng cứ."
"Thế thì chính là nói miệng không bằng chứng."
"Vậy dân phụ cũng phải kiện Tiết Thủ Nhân, một con gái vọng tưởng bán hai lần, phá hỏng quy củ quan nha."
"Cha ngươi gả ngươi cho nhà họ Bùi có bà mai đứng ra bảo đảm, không tính là mua bán. Tiền lễ của lão Dương hói buôn đồ da cũng đã trả lại hết, không tính là gả con gái hai lần, tội không thành lập."
"Thế trộm cắp tiền bạc của Bùi gia giữa ban ngày ban mặt thì có phải tội của ông ta không?"
"Đương nhiên rồi, phía trên công đường gương sáng treo cao, bổn lão gia sẽ không thiên vị bất kỳ ai cả. Nhưng Tiết Thủ Nhân trộm tiền là bởi ngươi là dâu nhà họ Bùi, chuyện ấy vốn có nguyên do, như vậy bổn lão gia phán hắn trả lại tiền cho nhà họ Bùi là được rồi chứ?"
"Ông ta làm gì có tiền, tiền đã đánh cược hết rồi."
"Thế thì để hắn ký giấy vay nợ, có nha môn huyện làm chứng, không thể không trả."
"Nếu như ông ta cứ nhất quyết không nhận thì sao?"
"Thì bổn lão gia sẽ trị hắn tội gian dối, phạt trượng rồi tống vào ngục!"
Dài dòng một hồi, huyện lệnh lão gia mất hết kiên nhẫn, kinh đường mộc(1) đột ngột đập mạnh xuống bàn…
(1) Kinh đường mộc:
Khối gỗ cứng hình chữ nhật mà các quan viên sử dụng để đập bàn thị uy khi lên công đường.
Bãi đường!
Tiết Thủ Nhân mắc một khoản nợ, còn ta ăn hai mươi đại bản.
Nếu không vì lúc hành hình một đại thúc nha dịch nhân từ đã nương tay với ta, ta hẳn là phải nằm liệt trên giường mấy tháng.
Đại thúc nha dịch kia họ Triệu, tên Triệu Cát, sở dĩ thủ hạ lưu tình là bởi quen biết cha chồng ta Bùi Trường Thuận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!