Chương 6: Bão, khoai

Liên tục nhiều ngày trời mưa to, đừng nói ruộng không có đậu mà nhặt, ngay cả thuyền đánh cá ngoài biển cũng không dám ra khơi, đương nhiên cũng không có cá linh tinh để kiếm về, mà người ra chợ bán cũng rất ít. Vừa ăn hết nắm đậu cuối cùng trong nhà, trong bếp chẳng còn chút lương thực nào, Quả Muội đói bụng khóc cả một đêm. Sáng sớm, Quả nương ôm Quả Muội qua nhà hàng xóm mượn một thăng (bằng 1/10 đấu) mì, đi mãi chưa về. Bên ngoài mưa rất to, Lý Quả đứng ở cửa chờ nương.

Thời điểm Quả nương trở về, quần áo ướt đẫm, Quả Muội đã khóc mệt lả đi.

Nhóm lửa nấu mì, nước sôi bên dưới, lớp mì nổi lên trên, chia thành hai bữa. Nước nhiều mì ít, nấu cho ba người ăn, một người lớn cùng hai đứa bé.

Mưa không hề có ý ngừng chút nào, mấy ngày nay thiếu quần áo thiếu ăn. Quả nương nói chờ mai tạnh mưa, sẽ qua nhà cậu Lý Quả xin chút đồ ăn.

Nhà cậu Lý Quả đánh cá, những khi thực sự không thể qua được, cũng thường qua xin chút cá khô, rong biển về.

Xế chiều, mưa càng lúc càng to, mưa như thác đổ, nhà nhà đều đóng chặt cửa sổ, gia cố xà nhà, sinh sống ở cảng biển, mọi người đều biết bão sắp tới.

Nửa đêm, nghe thấy tiếng gió bên ngoài quất mạnh như quỷ gào, phá hủy vô số vật phẩm, đùng đùng vang dội. Quả nương hiếm khi đốt đèn lên, dùng vải buộc chắc cửa sổ sắp bị gió thổi tốc lên. Lý Quả nghe tiếng mưa gió thổi cả đêm, không ngủ được, lúc xuống giường giẫm vào nước, biết lại giống như trận bão năm ngoái, nhà lại bị ngập.

"Nương, nhà ngập rồi."

"Đi ngủ đi, nương nhìn cho."

Quả nương trông ở bên giường, Quả Muội nằm trên giường ngủ say.

Lúc đang nói, một cơn gió quét mạnh tới, cuốn bụi lẫn gỗ vụn lên, đập đùng đùng, chấn động đến độ giường cũng rung lên. Hai mẹ con sợ đến mức không nói được lời nào, ôm chặt lấy nhau. Chờ tiếng động yên đi, ngước đầu nhìn lên, nóc nhà vẫn còn đó.

Sáng sớm, Lý Quả bắc thang qua, bò lên trên tầng gác, phát hiện tầng gác đã không còn sót lại chút gì.

Tình hình các hộ gia đình Tây Hôi phố gặp thiên tai đều rất nghiêm trọng. Có nhà sập phòng bếp, có nhà cửa sổ bị gió tốc đi mất, sáng sớm nghe thấy toàn tiếng than của người lớn.

Buổi trưa, quan sai lại đây tuần tra, từng nhà đăng ký tình hình bị tàn phá, lúc đến nhà Lý Quả, ngửa đầu nhìn tầng gác trống trơn, hỏi Quả nương: "Nhà ngươi có ai bị thương không?"

Lý Quả đi ra sau nhà tìm mấy mảnh gỗ từ tầng gác bị thổi đi, đều bị quật nát, những mảnh này có thể dùng để tu bổ cửa sổ, hoặc dẫu gì cũng có thể đem đi nhóm lửa.

Cách sau nhà không xa có một con sông đục ngầu, lượng lớn mảnh gỗ, tạp vật trôi xuống dưới sông, mọi người đang đứng trên bờ vớt.

Bão vừa qua khỏi, nước sông dâng lên, Lý Quả ngồi xổm trên bờ thò tay vớt gỗ, khí lực cậu nhỏ, chỉ có thể vớt được mấy miếng gỗ mỏng nhỏ.

May mắn, cậu vớt được một bao tải nặng trịch. Miệng bao dùng dây thừng quấn vào một đầu gỗ. Trực giác Lý Quả nói bên trong bao nhất định là đồ tốt, cậu ra sức túm lấy, nhưng không lôi lên được. Liếc mắt nhìn ra phía trước thì thấy Quả nương đang qua đây, Lý Quả nhanh chóng gọi mẹ đến giúp đỡ.

Bên trong bao tải chứa toàn khoai, lớn nhỏ, vô số, tất cả đều là khoai lang.

Cũng không biết là bị nước lũ quét từ nơi nào, cuốn tận tới đây, có lẽ là hàng hóa từ trong kho cảng biển rơi ra.

Hai mẹ con vừa nói vừa cười, đi vào phòng bếp cất khoai, lúc này nồi trên bếp bốc lên nhiệt khí, trong nồi đang nấu khoai, một nồi lớn, một bữa ăn no lại còn có dư.

Lý gia rất lâu rồi không tích được lương thực nhiều như vậy.

Sau giờ ngọ, Lý Quả qua di chuyển mấy tấm gỗ, leo lên nóc nhà. Nếu tầng gác đã bị bão quét đi thì lối đi vào tầng gác nhất định phải dùng tấm gỗ đóng kín lại, để tránh bị gió lùa vào.

Lý Quả cẩn thận cầm lấy tấm gỗ, miếng gỗ cậu có thể mang lên cũng không phải quá nhỏ, nhưng hẹp quá, song làm sao có thể ghép những miếng gỗ vụn vào thành một tấm lớn, cậu không biết, cũng không có công cụ hay kỹ thuật gì.

Lúc đang phát sầu, nghe thấy phía sau có người gọi mình: "Tiểu tặc."

Lý Quả quay đầu lại, chính là Triệu Khải Mô, hắn đang đứng ở trên tường.

Triệu Khải Mô sinh trưởng trong đất liền, xưa giờ chưa từng gặp phải bão, tối hôm qua gặp cảnh nước biển tràn vào, trời long đất lở, sợ cả đêm không ngủ được, sáng sớm dậy sắc mặt còn có chút tái nhợt.

Chẳng qua dẫu gì cũng là đứa nhỏ choai choai, sáng sớm tỉnh ngủ, thấy bão biến mất không còn tăm tích, lưu lại đường phố tàn tạ, nhà nhà đi ra quét tước, hắn khó nén khỏi hiếu kỳ, nằm nhoài trên cửa sổ phóng tầm mắt ra. Nhìn thấy Lý Quả, mới leo cửa sổ ra, bò lên trên tường.

Tầng gác Lý gia bị tốc đi, tiếng động kinh khủng vang lên tối hôm qua hóa ra là gió to phá hủy, quét tầng gác này đi.

"Ngươi đang làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!