Chương 12: Đối sách của Triệu phu nhân

Đầu mùa hạ, trời nóng bức, Lý Quả cầm chiếu lên trên nóc nhà ngủ, trên trời đầy sao, gió mát thổi hiu hiu lùa qua tóc gần vành tai, song rất thoải mái. Mà tuyệt vời nhất không gì bằng, chính là quả dưa hấu ngâm lạnh dưới giếng.

Ban ngày, ở cảng biển do giúp một lái buôn bán dưa nhặt dưa bị lăn xuống, nhà buôn cảm kích liền tặng cho Lý Quả một quả dưa to, Lý Quả ôm về nhà, thả xuống giếng ngâm. Đợi đến buổi tối, cậu cắt dưa ra, chia cho nương cùng Quả Muội, còn mình cầm nửa quả còn lại đi lên nóc nhà.

Người ở đây mỗi khi ăn dưa hấu, đều sẽ bôi tí nước muối vào miếng dưa, vị dưa sẽ càng ngọt hơn. Còn vì sao mà bôi muối vào lại khiến dưa ăn ngon hơn thì không ai biết, chẳng qua từ người lớn đến trẻ nhỏ đều biết cách làm như vậy.

Lý Quả cắt dưa thành miếng, rắc nước muối lên, bưng cả đĩa chạy tới ngoài cửa sổ Triệu Khải Mô bắt chước tiếng mèo gọi. Thư đồng Triệu Khải Mô, Thanh Phong, bưng chậu nước vào nhà nghe thấy rõ, ghét bỏ nói: "Mèo hoang từ đâu đến thế này, kêu suốt mấy đêm nay rồi. Mà cũng lạ thật, cũng chẳng phải ngày xuân."

Thanh Phong lớn hơn Triệu Khải Mô một tuổi, là thư đồng do Triệu phu nhân tự mình chọn lựa, nghe lời, hiểu chuyện, hiểu quy củ.

Triệu Khải Mô đang viết chữ trước án thư, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra nói: "Có lẽ là nhà hàng xóm nuôi mèo, còn trèo trên tường hóng gió, đang hô bằng dẫn bạn."

Thanh Phong vắt khăn ướt, đưa cho Triệu Khải Mô lau tay, hắn hầu hạ bên cạnh Triệu Khải Mô, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về hướng ngoài cửa sổ, hắn luôn cảm thấy tiếng kêu đó từ dưới cửa sổ truyền tới.

"Không phải Quả Tặc Nhi kia tới quấy rối chứ, ban ngày thấy nó đánh nhau cùng người khác ngoài nha môn,  cũng chẳng trách không cha, mới có thể lỗ mãng om sòm như vậy."

Tiếng mèo này kêu vui vẻ vang dội như vậy, luôn cảm thấy không đúng lắm.

Thanh Phong làm gia nhân ở Tịnh Công trạch, hắn là tiểu nhi tử của người sa cơ lỡ vận, từng đi học hai năm ở tư thục, nghe nói Triệu Đề cử muốn tìm một thư đồng, hầu hạ tiểu quan nhân, lúc này mới đến đây. Mặc dù là người hầu, nhưng do là thư đồng của công tử Triệu Đề cử, Thanh Phong vẫn có chút đắc ý. Hắn biết chữ, lại là thư đồng của gia đình giàu có, tự nhiên đối với dã tử lỗ mãng như Lý Quả có cảm giác ưu việt hơn.

Ban ngày, Triệu Khải Mô tan học trở về, Thanh Phong cầm dụng cụ học tập đi theo ở bên người, lúc đi ngang qua ngoài nha môn, thì thấy Lý Quả cùng hài tử ngoài nha môn đánh nhau. Thanh Phong mới đến Tịnh Công trạch có mấy ngày, đã biết Quả Tặc Nhi, còn biết cậu có lúc sẽ leo lên tường quấy rối, còn biết cậu không cha, có thể thấy được đám người hầu thích nhất là nhai đầu lưỡi (nhiều chuyện).

Triệu Khải Mô lau hai tay, đưa khăn ướt lại cho Thanh Phong, lạnh lùng nói: "Ta không thích nhất là nghe chuyện rảnh rỗi của người khác, mấy chuyện này về sau đừng nói bên tai ta." Thanh Phong tiếp nhận khăn ướt, cúi đầu nói: "Vâng, không dám tiếp tục phạm phải nữa." Hắn dẫu thông minh, dù sao cũng còn trẻ tuổi, lòng dạ chưa sâu, đời nào nghĩ ra, công tử nhà mình cùng Quả Tặc Nhi sát vách kia có giao tình.

Từ khi có thư đồng, Triệu Khải Mô tan học trên đường gặp phải Lý Quả không bao giờ phản ứng lại. Tối nay Lý Quả ở ngoài cửa sổ bắt chước mèo kêu, hắn vốn cũng không có ý định đáp lại.

Lý Quả ở ngoài cửa sổ, nghe thấy đối thoại trong phòng, biết trong phòng Triệu Khải Mô còn người khác, nhưng cậu không có ý định rời đi, bởi vì bình thường Triệu Khải Mô sẽ nghĩ cách sai người đi.

Cố tình đêm nay, Triệu Khải Mô cũng không muốn gặp mặt Lý Quả, một lát Triệu phu nhân còn muốn đi qua khảo văn chương, không cẩn thận cũng không được.

Lý Quả bắt chước mèo kêu quả thực y như thật, ban đầu bắt chước tiếng kêu của mèo đực, song đứng ở ngoài cửa sổ chờ khá lâu, để nhắc nhở Triệu Khải Mô cậu vẫn còn, liền bắt chước tiếng mèo con, rất mềm mại, meo meo lên mấy tiếng.

"Thanh Phong, ngươi đi xuống lầu tìm Phác bà lấy cây chổi lông gà, tiện thể đuổi con mèo kia đi, quấy nhiễu ta đọc sách."

Triệu Khải Mô đặt sách xuống, lông mày nhăn lại, hắn có một đôi mày kiếm rất đẹp, bên dưới lông mày là đôi mắt sáng như sao, tuổi còn chưa lớn hẳn, song đã có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ tuấn mỹ xuất chúng sau này. Thanh Phong lĩnh mệnh lui ra, nghĩ thầm lúc này, Phác bà đại khái còn đang ở bếp đảo lại chút cơm canh thừa.

Thanh Phong khép cửa rời đi, Lý Quả lập tức đứng dậy, nằm nhoài lên mặt cửa sổ, tay bưng cái đĩa.

"Khải Mô, ăn dưa hấu này."

Lý Quả mặt mày tươi rói, cậu rất ít khi cầm đồ ăn cho Triệu Khải Mô, mà cậu cũng chẳng có nhiều đồ ăn mà cầm đến, huống hồ, đối với đồ ăn, cũng chẳng có loại nào Triệu Khải Mô không biết.

Gấp lại sách, Triệu Khải Mô khe khẽ thở dài, đi về phía Lý Quả.

"Ngươi lấy dưa từ đâu?"

"Hôm nay giúp một lái buôn dọn dưa, ông ấy cảm kích ta nên cho một quả."

Lý Quả cầm một miếng, kín đáo đưa cho Triệu Khải Mô.

"Ngươi ăn đi, ngọt lắm."

Triệu Khải Mô nhìn miếng dưa trong tay Lý Quả, những ký ức bị đau bụng lại ùa về, hắn chậm chạp không có nhận.

"Lần này tuyệt đối sẽ không đau bụng, ta đã rửa sạch tay mới gọt dưa hấu, rất sạch sẽ."

Lý Quả nhấn mạnh, mỗi lần hại Triệu Khải Mô ăn đau bụng, cậu đều rất áy náy.

Thịnh tình không thể chối từ, Triệu Khải Mô cầm lấy một miếng, cắn năm ba cái là ăn xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!