Chương 1: Tường cũng không ngăn được, tiểu tử ấy lại trèo tường

Editor: cuopbienmap

Cựu triều nằm giữa thị và phường, xây bao quanh bằng tường gạch, cửa được đặt ở tứ phương, cửa thành được gọi là "Hội" (phố xá), còn thổ ngữ nơi đây gọi hội thành "Hôi" (bụi), nên thành thử xuất hiện danh xưng Tây Hôi Môn (cổng bụi Tây), Đông Hôi Môn (cổng bụi đông).

Thị dùng cho làm ăn, phường là khu dân cư. Triều đại này giải trừ cách trở của thị phường, cửa hàng mở ngay trong khu dân cư, chỉ còn bức tường kia vẫn được lưu giữ.

Tây Hôi Môn nối thẳng bên ngoài nha môn, khu đấy toàn các hộ gia đình là dân thường, cuộc sống đại khái cũng không mấy khó khăn, sát bên bức tường chính là gia đình khó khăn nhất – Lý Nhị Côn đang sinh sống.

Lý Nhị Côn là một thủy thủ, hai năm trước theo thuyền biển ra khơi, mãi không có tin tức, rất nhiều thủy thủ đã mất liên lạc, đại để đều đã chết. Đi biển vốn cực kỳ nguy hiểm, mưa to gió lớn, lạc đường va vào đá ngầm, cả người lẫn thuyền đều chìm xuống; hay khi đụng phải cướp biển, bị chúng trói sống ném xuống biển rộng nuôi cá. Trong đại dương bao la, không ai hay biết, tin tức liền đứt đoạn.

Lý thê A Vân một mình tần tảo nuôi nấng hai con, một đứa mười tuổi, nam hài, tên Lý Quả, một đứa chưa tới hai tuổi, con gái, gọi Quả Muội.

Sáng sớm ngày thu, một hàng ngũ rầm rập từ ngoài nha môn tới Tây Hôi Môn, vị quan sai mở đường diện y phục chỉnh tề, vị quan sau là một nam tử đang ngồi trên tuấn mã, nam tử này chừng bốn mươi tuổi, mặt trắng, hàng râu được chỉnh ngay ngắn, diện bộ quan phục nhẹ nhàng hằng ngày. Phía sau là một cỗ kiệu, kiệu được che màn kín, bên trong hẳn là nữ quyến của vị quan kia. Ngay sát bên phải kiệu là một nam hài chừng mười hai tuổi, nam hài này mắt ngọc mày ngài, dáng vẻ xuất chúng.

Trên cổ hắn đeo một chuỗi hạt màu vàng rủ xuống, tóc dài đến vai dùng dây đỏ cố định lại, là một tiểu công tử quý khí. Ngựa hài tử đang cưỡi là một thớt ngựa con trắng như tuyết, yên ngựa màu tươi sáng, lục lạc treo lủng lẳng, cả đường đi cứ kêu đinh đang, vô cùng thu hút ánh mắt người khác. Quần chúng đông đảo, rộn ràng vây xem, nam hài tựa hồ rất phiền chán, khuôn mặt hắn vẫn còn vương nét trẻ con, ánh lên vẻ kiêu căng ngạo mạn. Đi sau kiệu còn có bảy, tám tôi tớ, cả nam lẫn nữ, có gồng gánh, có hộp đồ, trên vai đều vác theo hàng, phong trần mệt mỏi.

Lý Quả chen vào đám đông đang quan sát, cái đầu cậu thấp bé, tứ chi linh hoạt. Trên đầu Lý Quả đeo hai cái sừng dê, cổ tay buộc một sợi dây đỏ xâu một xu tiền đồng. Trời đã vào thu, mà cậu vẫn còn mặc một bộ đồ vải bố ngắn tay rộng thùng thình, để lộ ra hơn non nửa cánh tay. Hài tử gia đình nghèo khó này, cẳng tay cẳng chân nhỏ xíu, da dẻ trắng bóc, mặt mày như tranh vẽ.

Tiểu công tử cưỡi ngựa trắng đi lướt qua bên người Lý Quả, Lý Quả nhìn theo mãi không chớp mắt, lực chú ý của cậu đều bị con ngựa nhỏ kia lôi đi, vốn không thấy rõ dáng dấp người đang cưỡi.

Bùn đất trên móng ngựa vung lên rớt xuống chân Lý Quả, Lý Quả ngồi xổm xuống, cởi ra đôi giày rơm đã rách, lấy đế giày cọ sạch. Đợi lúc cậu ngẩng đầu đứng dậy thì ngựa con đã đi xa, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng mấy vị tôi tớ.

Vị quan viên đó mang theo gia quyến đi vào ở nha phường, cũng chẳng phải chuyện mới mẻ gì.

Vị quan này đến từ kinh thành, được phái đến Thường Bình Ty nhậm chức, là vị Đề cử (một chức quan) trà muối.

Vị Đề cử trà muối kia cùng gia thuộc tiến vào nhà ở, chính là toà trạch viện lớn bỏ trống đối diện xéo với nhà Lý Nhị Côn, dân bản xứ quen gọi đại trạch viện này là Tịnh Công trạch, Tịnh công đại khái là xưng hô kính trọng dành cho người được xem là chủ nhân đầu tiên của tòa nhà.

Tịnh Công trạch và Lý gia vốn chỉ cách nhau một bức tường, hai nhà nằm cạnh rất gần rất gần nhau. Gần đến mức cửa sổ lầu hai của hai nhà nhìn sang nhau, khoảng cách cũng không tới hai thước.

Ngày trước, tòa trạch viện này là vốn có một vị quan Đề học, sau đó quan nhân rời đi, liền bỏ trống suốt nhiều năm trời.

Người đi tịch liêu, cây cối trong viện cũng sinh trưởng lặng lẽ, không lỡ kỳ nở hoa, cũng chẳng lỡ kỳ ra quả.

Trong sân Tịnh Công trạch đủ loại hoa cỏ, ở một góc kề Lý gia, có một cây lê, đặc biệt to lớn, chẳng biết được trồng từ thuở nào, lúc chủ nhân mới vào ở, chính là thời điểm quả to sai trĩu.

Từ lúc hoa lê bay lượn như tuyết, Lý Quả đã nhớ thương cây lê này, bây giờ đột nhiên có chủ nhân mới tới Tịnh Công trạch, Lý Quả liền bóp cổ tay.

Lý gia là gia đình nghèo rớt mùng tơi, Lý Nhị Côn không tin tức, Lý gia liền đứt nguồn sinh hoạt, dựa vào Lý thê A Vân đều đặn đi giặt quần áo cho người khác, kiếm vài đồng lo mua lương thực. Trong nhà thường chỉ lo được bữa trước mà không có bữa sau. Lý Quả là một nam hài lanh lợi, không an phận, ở ngoài thành nông dân người ta trồng dưa, dưa chín cậu sẽ đi hái dưa, nông dân trồng hoa, lúc vườn hoa sen, hoa thược dược nở rộ, cậu sẽ đi hái hoa.

Ở cảng biển thành đông, mỗi khi thuyền cá cập bờ, cậu sẽ lần mò nhặt những con cá linh tinh mà ngư dân rũ ra từ lưới đánh cá, đến khi chợ thực phẩm sau nha phường nghỉ bán, cậu sẽ cầm theo đồ ăn đến trao đổi xin hai củ cải khô hay một vài củ khoai héo.

Phàm là có thể ăn, cậu đều rất nóng lòng, nếu như còn có thể bán được chút tiền lẻ, vậy lại càng tốt hơn.

Mà cũng chẳng hiểu tại sao, từ khi cây lê ở Tịnh Công nở hoa, cậu liền thương nhớ nó mãi.

Lý gia một ngày chỉ nấu một lần, có ngày còn không nấu. Ăn cả ngày duy chỉ có một món, có thể là củ cải luộc nước cơm hoặc là rau dại làm bánh nướng không nhân, cũng có thể là nước lã chưng khoai, Lý Quả liếm liếm ngón tay, nếm nốt vị ngon thức ăn còn sót lại, rồi bắt đầu đi loanh quanh ra khỏi cửa nhà.

Vòng tới vòng lui, cậu lại đứng ở dưới thành tường, ngước nhìn cây lê xum xuê bên Tịnh Công trạch.

Quả lê nhìn coi hơi xanh, đợi thêm một thời gian nữa, nhất định mọng nước ngọt lịm, nuốt một miếng nước bọt, Lý Quả chạy về phía bến cảng ở thành đông. Cậu chỉ là một đứa bé, lại không người quản giáo, suốt ngày không có việc gì, chẳng qua là đi dạo lung tung.

Quả Muội đâu, bé này thì luôn được buộc sau người A Vân, con bé đặc biệt gầy yếu, nên dù đi kiếm sống bằng gì, A Vân đều mang nó theo bên người.

Lớn chút nữa, thì có thể để Lý Quả dẫn theo, đương nhiên phải là có thể nuôi lớn, khổ cái là không có tiền chữa bệnh cho bé.

Hơn mười ngày sau, lê bên Tịnh Công trạch chín, mùi trái cây thơm ngọt đầy dụ dỗ, Lý Quả bắc cái thang gỗ bò lên lầu hai nhà mình.

Phòng ở nhà họ Lý vốn nhỏ hẹp, lại còn cong vẹo, lúc xây dùng vật liệu kém chất lượng, miễn cưỡng chống đỡ qua ba đời người, song hàng năm từ càng biển đều mang bão tới, run rẩy trong mưa giông, tựa như là muốn sống thọ và chết tại nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!