Chương 49: Nguy hiểm tứ bề

Bầu không khí ở cung Chỉ La lúc này cũng đang căng thẳng tới đỉnh điểm.

Những người hầu hạ Tĩnh phi đã bị đuổi hết ra ngoài điện, đang quỳ khắp nơi ngoài sân như một đàn quạ đen trong gió lạnh.

Ngôn Hoàng hậu ngồi trên chính vị phía nam trong tẩm điện của Tĩnh phi, mặt lạnh như nước, đầu mày khóe mắt còn giữ nguyên vẻ tức giận.

Dưới chân bà ta, một tấm bài vị bằng gỗ bị ném xuống đất rạn nứt, do mặt bài vị hướng lên trên nên có thể thấy rõ dòng chữ "Linh vị cố Thần phi Đại Lương Lâm thị Lạc Dao" trên đó.

Liền với bức tường phía tây tẩm điện vốn là tịnh phòng thờ Phật của Tĩnh phi, bình thường gần như luôn đóng cửa nhưng lúc này lại mở rộng, có thể thấy bàn thờ trong phòng bị lật úp, trái cây rải rác khắp nơi.

Không giống Ngôn Hoàng hậu với sắc mặt lạnh lẽo, đáng sợ, Tĩnh phi im lặng quỳ bên dưới vẫn giữ nguyên thần thái an thuận của mình, kính cẩn mà khiêm tốn nhưng lại không làm người ta cảm nhận được dù chỉ một chút thấp kém và sợ hãi.

Hoàng đế Đại Lương nổi giận đùng đùng đi vào, lập tức nhìn thấy cảnh tượng này.

Khi thấy rõ cảnh tượng trong phòng, trong nháy mắt ông ta đã hiểu ra rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Giờ khắc này, trong lòng Hoàng đế Đại Lương rốt cuộc có sự thay đổi tâm tình như thế nào, điều này vĩnh viễn chỉ có ông ta mới biết, nhưng vẻ mặt ông ta lại không hề thay đổi, vẫn nghiêm khắc mà u ám.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng." Ngôn Hoàng hậu tiến lên thi lễ.

"Ngươi làm tổng quản hậu cung, tại sao lại để xảy ra lắm chuyện thế? Lần này lại có chuyện gì?" Hoàng đế Đại Lương nói xong liền phất tay áo, đi thẳng qua bên cạnh bà ta, đến ngồi vào chính vị.

Ngôn Hoàng hậu khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này có gì đó không đúng, có điều quả thật đã nắm được điểm yếu của Tĩnh phi nên thần thái bà ta vẫn rất ổn định.

"Bẩm bệ hạ, thần thiếp vô năng, dù hao hết tâm lực cai quản hậu cung nhưng vẫn chưa thể dẹp hết được những kẻ tiểu nhân gian tà. Tĩnh phi tự ý lập linh vị cho tội nhân Lâm Lạc Dao trong Phật đường, đại nghịch bất đạo. Thần thiếp thiếu đôn đốc kiểm tra, đến bây giờ mới phát giác, đó là sự tắc trách của thần thiếp, xin bệ hạ thứ tội!"

Hoàng đế Đại Lương lạnh lùng liếc bà ta. "Tĩnh phi nói thế nào?"

Bị ông ta hỏi như vậy, trong mắt Ngôn Hoàng hậu không kìm được lộ vẻ ấm ức, hiển nhiên lời bà ta nói vừa rồi không có giá trị gì.

"Bẩm bệ hạ, Tĩnh phi tự biết có tội, sau khi bị bắt giữ, từ đầu đến cuối không hề biện bạch một lời."

Hoàng đế Đại Lương mím chặt môi.

Đáp án này vốn đã nằm trong dự liệu nhưng ông ta vẫn có chút cảm động, ánh mắt nhìn Tĩnh phi cũng dịu dàng hơn một chút.

Sau khi Hạ Giang kéo ra những ký ức về chuyện năm đó, ba ngày liền tâm trạng Hoàng đế Đại Lương không yên, đến đêm lại mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy lại không nhớ rõ đã mơ thấy gì, có lúc nửa tỉnh nửa mơ còn sinh ra ảo giác, thường thấy bóng dáng một nữ nhân thoáng qua trước mặt khiến ông ta hoảng sợ đến run rẩy.

Lúc vỗ về Hoàng đế Đại Lương, Tĩnh phi hỏi có phải ông ta đang nghĩ đến Thần phi nên mới gặp ác mộng hay không, một lời trúng ngay tâm sự trong lòng nhưng chuyện sợ hãi vong linh Thần phi liên quan đến thể diện của thiên tử, ông ta lại không muốn nói với người ngoài, cho nên Tĩnh phi nói để bà bí mật lập bài vị tế điện để an ủi vong hồn Thần phi. Đương nhiên ông ta lập tức đồng ý, đêm hôm đó quả nhiên được ngủ yên giấc đến tận sáng hôm sau.

Không ngờ mới thoải mái được mấy ngày, chuyện lập linh vị này đã bị Hoàng hậu phát hiện.

Tĩnh phi tháo trâm, mặc áo mỏng quỳ trên sàn nhà lạnh như băng thực ra vì muốn giấu kín bí mật không muốn để người ngoài biết của Hoàng đế nên mới bỏ quyền chối tội, cam lòng tiếp nhận tội danh lớn do Hoàng hậu chụp xuống.

Vừa nghĩ đến điều này, Hoàng đế Đại Lương đã thấy áy náy với Tĩnh phi. Đương nhiên ông ta không thể tẩy sạch tội lỗi cho Tĩnh phi vì sự áy náy này, có điều nghĩ cách bênh vực một chút thì lại không khó.

"Tĩnh phi lập linh vị cho Lâm thị ở nơi nào?"

"Trong Phật đường của tẩm điện, mời bệ hạ xem, rượu và trái cây đều đầy đủ, hiển nhiên là đang đóng cửa bí mật tế bái."

"Tĩnh phi đã đóng cửa bí mật tế bái thì đương nhiên sẽ không để lộ ra ngoài. Ngươi ở cung Chính Dương làm sao biết được?"

Nghe giọng điệu càng lúc càng có vẻ kỳ lạ của Hoàng đế, Ngôn Hoàng hậu không khỏi cân nhắc một lát rồi mới nói: "Là cung nữ của Tĩnh phi không chấp nhận được việc Tĩnh phi làm chuyện tà đạo này nên đã đến cung Chính Dương tố cáo."

"Sao?" Hoàng đế Đại Lương lại nhìn quanh một lượt, lúc này mới phát hiện thị nữ bên người của Tĩnh phi là Tân Nhi đang quỳ co ro trong góc, vừa rồi ông ta lại không để ý.

"Nô tài tố cáo chủ nhân là đại nghịch, trong cung làm sao có thể giữ lại loại người này? Người đâu, lôi nó ra ngoài đánh đến chết!"

Vừa mới hạ lệnh, mấy tên thái giám to khỏe lập tức đi tới, lôi Tân Nhi ra ngoài. Ả cung nữ sợ đến hồn phiêu phách tán, cất giọng the thé cầu xin tha thứ: "Bệ hạ tha mạng... Bệ hạ... Hoàng hậu nương nương... Tân Nhi làm việc cho nương nương, nương nương phải cứu Tân Nhi..." Giọng nói thê lương ngày càng xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!