Chương 37: Vĩnh biệt người thân

Sau khi trở lại Tô trạch, Mai Trường Tô lập tức lên giường nghỉ ngơi, bởi vì chàng biết tối nay chàng sẽ không có đủ thời gian để ngủ.

Quả nhiên vừa đến canh ba, Phi Lưu đã đến bên giường chàng thầm thì: "Gõ cửa!"

Chàng nhanh chóng thức dậy, chỉnh qua y phục, tóc tai, dỗ Phi Lưu chờ bên ngoài rồi vội vã đi vào lối mật thất.

Tĩnh vương đang ngồi ở vị trí chàng thường ngồi trong mật thất, cúi đầu như đang trầm tư. Đến lúc nghe thấy tiếng bước chân của Mai Trường Tô, Tĩnh vương mới ngẩng đầu, vẻ mặt có thể coi là bình tĩnh, chỉ có điều trong đôi mắt lại lấp lánh thứ ánh sáng phức tạp.

"Điện hạ!" Mai Trường Tô hơi khom mình hành lễ. "Ngài đến rồi!"

"Dường như ngươi đã biết trước ta sẽ đến." Tĩnh vương đưa tay ra hiệu cho chàng ngồi xuống. "Tô tiên sinh hôm nay thể hiện trong thiên lao thật sự đặc sắc, ngay cả người như Tạ Ngọc cũng có thể bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay. Kỳ lân tài tử đúng là danh bất hư truyền."

"Điện hạ quá khen." Mai Trưòng Tô bình thản nói. "Có điều ép được Tạ Ngọc nói thật, ta cũng yên tâm hơn rất nhiều. Vốn ta vẫn lo lắng Hạ Giang cũng có ý phò tá Thái tử. Thân là chưởng ti của Huyền Kính ti, hắn không phải người dễ đối phó. Bây giờ đã có thể khẳng định hắn không hề muốn dính dáng vào tranh giành phe phái, giữa hắn và Hạ Đông cũng có hiềm khích nội bộ cần giải quyết, cuối cùng chúng ta có thể không phải lo nghĩ thêm vì hắn nữa."

Tĩnh vương không nói, vẫn nhìn chàng chăm chú đến lúc trong lòng chàng cũng cảm thấy mất tự nhiên.

"Điện hạ làm sao vậy?"

"Không lẽ ngươi lại chỉ nghĩ đến những chuyện này?" Ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm thoáng hiện vẻ giận dữ. "Nghe thấy chân tướng Tạ Ngọc tiết lộ hôm nay, ngươi không khiếp sợ sao?"

Mai Trường Tô suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: "Điện hạ nói đến chuyện Niếp Phong bị hại năm đó à? Chuyện đã qua nhiều năm, cục diện đã thay đổi rất nhiều, truy tra chuyện này đã hoàn toàn vô nghĩa. Huống hồ Hạ Giang không phải kẻ thù của chúng ta, vì chuyện hoàn toàn vô nghĩa mà dựng lên một cường địch không phải là chuyện một trí giả nên làm."

"Không phải là chuyện một trí giả nên làm, nói hay lắm!" Tĩnh vương cười lạnh một tiếng. "Ngươi có biết chuyện của Niếp Phong là nguyên nhân gây ra vụ án Xích Diễm quân phản bội năm đó hay không? Bây giờ ngay cả ngọn nguồn này cũng là giả, có thể thấy rõ trong vụ án này không biết có bao nhiêu màn đen nặng nề, tội danh của đại hoàng huynh và trên dưới Lâm gia không biết có oan khuất lớn đến đâu, mà ngươi... lại cho rằng đó chẳng qua chỉ là một chuyện đã qua?"

Mai Trường Tô nhìn thẳng vào mắt Tĩnh vương, thản nhiên nói: "Chẳng lẽ hôm nay điện hạ mới biết Kỳ vương và Lâm gia bị oan hay sao? Trong ấn tượng của Tô mỗ, dường như điện hạ vẫn tin chắc bọn họ không hề phản nghịch cơ mà?"

"Ta..." Tĩnh vương bị chàng hỏi nghẹn lời. "Trước kia chỉ là bản thân ta tin hoàng huynh và Lâm soái không phản bội, nhưng hôm nay..."

"Hôm nay điện hạ phát hiện manh mối xác thực, biết được một số chân tướng trước đây vẫn không thể hiểu nổi đúng không?" Mai Trường Tô vẫn bình tĩnh. "Vậy điện hạ định thế nào?"

"Đương nhiên là truy tra, tra rõ toàn bộ chuyện năm đó bọn chúng hãm hại Đại hoàng huynh và Lâm soái như thế nào!"

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... sau đó..." Tĩnh vương đột nhiên phát hiện mình không nói tiếp được, lúc này mới hiểu ra ý Mai Trường Tô là gì, sắc mặt không khỏi trắng nhợt, hô hấp ngưng trệ.

"Sau đó mang cái kết quả điện hạ điều tra ra đến gặp Bệ hạ kêu oan, yêu cầu Bệ hạ lật lại vụ án phản nghịch năm đó, xét xử lại những người liên quan đến vụ án này à?" Mai Trường Tô nói tiếp với giọng lạnh như băng. "Điện hạ thật sự cho rằng chỉ dựa vào một Hạ Giang, một Tạ Ngọc, cho dù thêm cả Hoàng hậu và mẫu tử Việt quý phi gièm pha là đã đủ để đẩy một vị đại hoàng tử tài đức vẹn toàn vào chỗ chết và nhổ sạch tận gốc một tòa soái phủ uy danh hiển hách hay sao?"

Vẻ mặt chán nản, hai vai rũ xuống, ngón tay dường như đã in hằn trên mép bàn bằng gỗ lê hoa rắn chắc, Tĩnh vương nói nhỏ: "Ta hiểu ý ngươi... Nhưng vì sao? Vì sao? Cho dù khi đó sức mạnh của đại hoàng huynh đã đủ để dao động ngôi vị Hoàng đế, cũng có nhiều chính kiến bất đồng với phụ hoàng trong cải cách triều chính, nhưng dù sao tính tình đại hoàng huynh vẫn hiền đức nhân từ, không hề có ý làm phản, tại sao phụ hoàng còn nghi kỵ huynh ấy như vậy... Mọi người đều là phụ tử ruột thịt..."

"Các đời Hoàng đế có vô số người đã giết con đẻ của mình." Mai Trường Tô hít sâu một hơi, nhắc nhở mình khống chế tâm tình. "Lòng dạ hẹp hòi của Hoàng thượng cũng không phải sau này mới có. Theo ta suy đoán thì ông ta vừa có lòng nghi kỵ vừa sợ uy thế của Kỳ vương khi đó nên không dám thu lại quyền lực của Kỳ vương. Tâm tư này của ông ta bị Hạ Giang phát hiện, hắn trung thành như vậy, lẽ nào lại không nghĩ cách giúp đỡ chủ nhân của mình?"

"Theo ngươi thì năm đó phụ hoàng có tin thật không?" Ánh mắt Tĩnh vương lộ rõ vẻ đau đớn. "Ông ta có tin đại hoàng huynh mưu phản, Xích Diễm quân phản nghịch không?"

"Với tính đa nghi của Hoàng thượng thì lúc đó có lẽ ông ta tin là thật, cho nên mới xử lý tàn nhẫn, không chút lưu tình như thế." Nói tới đây, Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. "Qua việc Hạ Giang nóng lòng bịt miệng Tạ Ngọc như bây giờ thì ít nhất Hoàng thượng không biết chân tướng chuyện của Niếp Phong."

Tĩnh vương nhìn ngọn đèn trên bàn, lắc đầu than thở: "Bất kể thế nào, nếu không phải trong lòng phụ hoàng đã có nghi ngờ thì chỉ cần triệu hồi Niếp Phong về kinh là có thể điều tra rõ chuyện vu oan này, chứ đâu cần... Chỉ hận khi đó ta không ở Đại Lương…"

"May mà điện hạ không ở Đại Lương, nếu không thì khó tránh khỏi bị vạ lây." Mai Trường Tô thản nhiên nói. "Vụ án này tuy do Hạ Giang khơi ra nhưng cuối cùng lại là Hoàng thượng xử trí, điện hạ muôn lật án chỉ e không dễ. Chi bằng nghe lời khuyên của Tô mỗ, bây giờ buông tay, không cần truy tra tiếp nữa."

Tĩnh vương đứng dậy đi vài vòng trong mật thất cuối cùng dừng lại, vẻ mặt đã bình tĩnh hơn. "Tiên sinh nói dĩ nhiên không sai, nhưng nếu ta buông tay thì trên đời này đâu còn tình nghĩa gì nữa? Những gì Tạ Ngọc nói chẳng qua chỉ là mở đầu, còn sau đó diễn biến như thế nào để đi đến kết cục đó? Nếu ta không điều tra rõ ràng thì chỉ e sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Ta biết tiên sinh suy nghĩ chu đáo, có khả năng nhìn thấu lòng người, xin tiên sinh giúp ta rửa sạch những oan khuất trong bản án năm đó."

Mai Trường Tô ngẩng đầu, nhìn vào măt hắn, nói khẽ: "Điện hạ có biết nếu Hoàng thượng phát hiện điện hạ đang tra bản án cũ của Kỳ vương thì chắc chắn sẽ có tai họa ngập đầu hay không?"

"Ta biết."

"Điện hạ có biết cho dù tra rõ tất cả mọi chuyện thì cũng không có ích gì cho chuyện điện hạ đang cần làm hiện nay hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!