Lúc này, cuối cùng Ngôn Dự Tân cũng tìm được bình thuốc, vội vã dốc một viên ra cho Tiêu Cảnh Duệ uống, bị Mai Trường Tô lắc đầu ngăn lại. "Giữ lại đi, loại thuốc bảo vệ tính mạng này không dùng như vậy. Hôm nay uống một viên là đủ rồi."
Dự vương ở bên cạnh bị cảnh chém giết máu me làm kinh sợ, lúc này mới hồi phục tinh thần, quay sang hung tợn trợn mắt nhìn Tạ Ngọc. Tạ Ngọc lại thờ ơ nhún vai, nói: "Mọi người đều thấy rõ, tên thích khách này là người của ngươi, ngươi nhìn ta làm gì?"
Dự vương bị hắn làm cho nghẹn họng, khí tràn lên ngực, nổi giận quát gã tâm phúc bên cạnh: "Mang cái xác này về, tra cho bản vương xem hắn trà trộn vào thế nào, nhất định phải tra ra rõ ràng!"
Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, không nói gì.
Kế hoạch chu toàn đến mấy cũng khó có thể khống chế hoàn toàn mọi sự, chuyện bất ngờ vừa rồi cũng khiến chàng giật nảy mình, may là chỉ làm mọi người kinh sợ chứ cuối cùng không có nguy hiểm gì, cũng xem như vạn hạnh trong bất hạnh. Còn Dự vương chỉnh đốn binh lính trong phủ thế nào thì Mai Trường Tô không nói gì, chàng không thêm phiền phức đã là tốt lắm rồi.
Sau khi được xử lý sơ bộ, vết thương của Tiêu Cảnh Duệ đã hoàn toàn cầm máu, nhưng hắn cũng rơi vào hôn mê, sắc mặt trở nên xám xịt.
Hiển nhiên là không thể ở lại phủ Ninh Quốc hầu được nữa, trưởng công chúa đã sai người chuẩn bị xe đưa hắn về phủ công chúa để tiếp tục chữa trị.
Vũ Văn Niệm ở bên cạnh nhỏ giọng nói để mình đưa Tiêu Cảnh Duệ về trạm dịch tĩnh dưỡng, đương nhiên không ai thèm để ý đến đề nghị lạ lùng này của nàng, chỉ có Nhạc Tú Trạch thấy đồ đệ đã sắp khóc liền tới kéo nàng sang một bên, trầm giọng nói: "Nơi này là Kim Lăng, con phải nhẫn nại mới được."
"Sao Huyên ca không có ở đây?" Vũ Văn Niệm nhìn quanh không thấy nơi dựa dẫm quen thuộc liền nghẹn ngào hỏi.
"Hắn không thể đi vào, đang chờ ở bên ngoài. Dù sao chúng ta cũng là người nước khác..."
"Sư phụ, chúng ta phải làm thế nào?" Vũ Văn Niệm vặn vẹo hai tay. "Trưởng công chúa lợi hại như vậy, ca ca cũng không thèm quan tâm đến con... Chẳng phải thần pháp sư đã xem quẻ, tháng Tư là tháng đại cát, chúng ta đến đây vào thời gian này nhất định có thể đưa ca ca về..."
Người Sở rất tin thuật xem sao xem quẻ, có vị Hoàng đế nước Sở thậm chí còn thoái vị nhường ngôi cho Thái tử vì tử vi phạm vào đế tinh, cho nên Nhạc Tú Trạch lập tức an ủi đồ đệ: "Thần pháp sư đã xem quẻ rồi thì con còn lo lắng gì nữa? Mặc dù hắn còn trẻ, pháp thuật cũng không cao nhưng gần đây nhiều lần xem quẻ cho Lăng vương điện hạ đều chính xác, con phải thành tâm mới được."
Hai thầy trò này thì thầm bên cạnh, những người khác đều không chú ý, chỉ có Mai Trường Tô thỉnh thoảng liếc nhìn bọn họ.
Dự vương đã sai khiến mấy kẻ tâm phúc nhất bảo vệ người nhà họ Trác, cáng khiêng người bị thương cũng đã được mang tới.
Trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò người hầu đi đón Tạ Bật và Tạ Khởi, cuối cùng quay lại nhìn phu quân ở lại một rồi giấu nước mắt cùng mọi người đi ra ngoài phủ.
Vũ Văn Huyên quả nhiên đang chờ ngoài phủ cùng những quan binh tuần phòng doanh còn chưa biết tình hình ra sao.
Đám quan binh tuần phòng doanh vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, nhưng hắn lại có vẻ rất bình thản, tự đắc.
Hắn không hề thấy hứng thú với chuyện xảy ra trong phủ, thấy đường muội đi ra bình an, trên mặt mới để lộ nụ cười, vừa bước tới đón vừa dịu dàng hỏi: "Niệm Niệm, thế nào?"
"Huynh ấy còn không nói chuyện với muội..." Vũ Văn Niệm lao vào trong lòng hắn, nói rất khổ tâm.
"Không sao, tối nay nó đã bị kinh động quá mức nên mới không để ý đến muội. Muội và nó đã sánh vai chiến đấu, nó sẽ nhớ kĩ mình có một muội muội như vậy." Vũ Văn Huyên nắm vai đường muội, dịu dàng an ủi. "Muội nghĩ xem, chúng ta đã làm rõ chuyện này một cách công khai như vậy, mọi đường lui của nó đều đã bị cắt đứt. Cách làm này có hiệu quả cao hơn bí mật nhận nhau rất nhiều.
Thân phận và cảnh ngộ của nó trong chốc lát đã thay đổi nhiều như vậy, cho dù bây giờ chưa nhận ra nhưng chẳng bao lâu sau nó sẽ phát hiện mặc dù trưởng công chúa vẫn bảo vệ nó nhưng Kim Lăng đã không phải nơi thích hợp để nó ở lại nữa. Đến lúc đó chúng ta lại khuyên bảo, nó nhất đinh sẽ đi theo chúng ta. Là người thì ai cũng muốn gặp phụ thân ruột thịt của mình..."
Vũ Văn Niệm gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn theo Tiêu Cảnh Duệ bị khiêng lên xe ngựa. Xe ngựa lộc cộc rời đi, nước mắt nàng lại không cầm được rơi xuống.
Ngôn Dự Tân đang chuẩn bị về nhà cùng phụ thân vô tình nhìn thấy, thói thương hương tiếc ngọc nổi lên, chần chừ một lát rồi vẫn đi tới nói với nàng: "Vũ Văn cô nương, thương thế của Cảnh Duệ không nguy hiểm đến tính mạng, cô nương đừng lo lắng. Trưởng công chúa là một người rộng lượng, cô nương chịu khó tới phủ cầu xin nhiều lần, trưởng công chúa sẽ để cô nương gặp Cảnh Duệ."
Vũ Văn Niệm biết hắn có lòng tốt, vội lau nước mắt, cúi người thi lễ, nhỏ giọng nói: "Vâng, đa tạ Ngôn công tử."
Ngôn Dự Tân gật đầu đáp lễ, lại nhìn Vũ Văn Huyên một cái, nhưng hắn vốn không thích gã Lăng vương Đại Sở lúc nào cũng tươi cười giả tạo này nên quay người đi, không nói gì nữa.
Trước lúc về, Hạ Đông cố ý đi tới bên cạnh Mai Trường Tô nói thầm vào tai chàng: "Đại tài tử quả nhiên cao tay, vậy mà có người lại nói tiên sinh chơi cờ không tốt, đúng là chuyện cười."
Mai Trường Tô cười, nói: "Quả thật ta chơi cờ rất kém, Hạ đại nhân thử xem là biết. Có điều Hạ đại nhân chỉ có hứng thú với vụ án chính mình tiếp nhận, có lẽ cũng không nên để ý đến ván cờ của người khác làm gì?"
"Nói đúng lắm." Hạ Đông nở nụ cười xinh đẹp, nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta chỉ quan tâm đến việc phá án của mình, còn đối với những chuyện không đâu thì luôn giả mù giả điếc. Ngươi nói với Dự vương điện hạ đừng tới tìm ta vì sẽ chỉ lãng phí tinh lực mà thôi."
"Ta không bao giờ chuyển lời cho ai." Tai Mai Trường Tô bị hơi thở của Hạ Đông làm cho ngứa ngáy, chàng vừa cười vừa né tránh. "Hơn nữa Dự vương điện hạ là người thông minh, có bao giờ điện hạ làm phiền Hạ đại nhân đâu?"
Hạ Đông ngẩng mặt cười, xoay người kéo Hạ Xuân nghênh ngang rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!