Chương 30: Mời dùng mật thất

Mai Trường Tô đi ra cổng tiễn khách rồi mới chậm rãi trở lại tẩm viện của mình, vừa vào nhà đã cười, nói: "Mông đại ca, huynh quay lại nhanh thế!"

"Ta không đi xa mà." Mông Chí đi ra đóng cửa giúp chàng rồi xoay người lại, cau mày, nói: "Hôm nay ngươi chơi trò này có quên mất là Hạ Xuân ở đây không? Vừa rồi đúng là làm ta toát mồ hôi. hắn là cao thủ về cạm bẫy và cơ quan, vậy mà ngươi lại dám để cho hắn lục lọi khắp hoa viên..."

"Trò chơi này được thiết kế dành riêng cho Hạ Xuân mà." một nụ cười hãnh diện hiện lên trên khóe miệng Mai Trường Tô. "Ngay cả Hạ Xuân cũng không phát hiện được lối đi bí mật thì lối đi đó mới thật sự là bí mật... Hơn nữa ta đã cố tình ngụy trang lại lối ra rồi, cho dù chẳng may bị Hạ Xuân tìm thấy thì hắn cũng chỉ coi là một gian mật thất mà thôi. Tóm lại nếu ta không nắm chắc bảy phần thắng hắn thì cũng sẽ không mạo hiểm như vậy."

"nói vậy cũng đúng." Mông Chí thở phào một hơi thật dài. "Chuyện ngươi làm có bao giờ không chu toàn đâu cơ chứ?"

Mai Trường Tô cười, bám vào cánh tay ông ta, nói nhỏ: "Hôm nay là lần đầu tiên, Mông đại ca có muốn đi cùng tiểu đệ đến Tĩnh Vương phủ một chuyến không?"

"Được." Mông Chí trả lời không hề chần chừ, xoay người lấy áo khoác trên giá khoác lên vai cho Mai Trường Tô. "Địa đạo ẩm thấp, ngươi phải mặc nhiều áo hơn mới được "

"Huynh đi cùng ta thật à?" Mai Trường Tô chớp chớp mắt. "Nếu Tĩnh vương hỏi tại sao huynh lại đi cùng với ta thì huynh trả lời thế nào?"

Mông Chí giật mình, quả thật chưa nghĩ đến chuyện này. "Ta tưởng hắn biết..."

"hắn biết huynh và ta có qua lại, hắn cũng biết huynh rất tán thưởng ta, rất coi trọng ta..." Mai Trường Tô lặng lẽ nhìn vào mắt vị đại thông lĩnh cầm quân này. Nhưng hắn lại không biết quan hệ thật sự giữa huynh và ta. Nếu huynh và ta cùng đi ra từ địa đạo bí ẩn nhất kinh thành này thì cũng có nghĩa quan hệ giữa huynh và ta còn thân thiết gấp mười lần tưởng tượng của hắn, làm sao hắn có thể không kinh ngạc được?

Làm sao hắn có thể không hỏi cho rõ ràng?"

"Vậy..." Mông Chí cau mày suy nghĩ một hồi. "Cứ nói ngươi từng cứu mạng ta, ta phải báo ân. Hoặc nói ta bị ngươi nắm thóp, cho nên không thể không..."

Mai Trường Tô bật cười, lắc đầu. "Cảnh Diễm không dễ lừa như vậy. Mông đại thống lĩnh huynh là nhân vật nào? Nếu quan hệ giữa huynh và ta chỉ là báo ân hoặc chỉ là bị uy hiếp thì cùng lắm ta cũng chỉ có thể lợi dụng huynh một chút thôi. Nếu không chân thành với nhau, nếu không tín nhiệm lẫn nhau như tay chân thì làm sao ta có thể nói với huynh về địa đạo bí mật quan hệ đến sống chết thành bại của ta được?"

"Tiểu Thù." Mông Chí đột nhiên nắm chặt lấy tay chàng "Dứt khoát nói hết với hắn đi, quan hệ thật sự giữa ta với ngươi, cũng như thân phận thật sự của..."

Vẻ mặt Mai Trường Tô đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt vừa rồi còn dịu dàng lập tức lạnh như băng, tất cả mọi tình cảm đều được che giấu dưới lớp băng lạnh, ngay cả ngữ điệu cũng mang theo khí lạnh mơ hồ.

"Mông đại ca, ta sợ nhất chính là huynh không giấu được chuyện này..." Mai Trường Tô lật tay bóp chặt tay Mông Chí, đầu ngón tay dường như n hằn trên mu bàn tay ông ta. "Sau này Cảnh Diễm và huynh sẽ ngày càng qua lại nhiều hơn, huynh nhất định phải nhớ, trong bấ' cứ tình huống nào cũng phải cắn chặt răng, không được nói với hắn ta là ai, một chữ cũng không được nói!"

"Nhưng mà vì sao? Vì sao ngươi nhất định phải một mình gánh vác? Nếu Tĩnh vương biết tất cả chân tướng thì hắn nhất định sẽ càng..."

"Như vậy ngược lại sẽ chỉ làm mọi chuyện xấu hơn." Mai Trường Tô lạnh lùng ngắt lời Mông Chí. "Bây giờ quyết tâm tranh quyền kế vị của Tĩnh vương cũng coi như kiên định, ta bày mưu cho hắn, bất kể hắn thấy thế nào thì cũng vẫn chịu nghe lời ta. Tất cả kế hoạch và hành động của ta hắn đều phối hợp chặt chẽ, chưa bao giờ chống lại, huynh có biết vì sao không?"

"Bởi vì..." Mông Chí ngập ngừng hồi lâu mà không thể nói nốt nửa câu còn lại.

"Bởi vì bây giờ trong lòng hắn không có tạp niệm, đoạt vị là chuyện quan trọng nhất đối với hắn hiện nay. Tất cả những gì ta làm cho hắn, hắn chỉ cần phán đoán xem có lợi cho việc đoạt vị hay không là được, còn việc đó sẽ tạo nên hậu quả thế nào đối với Mai Trường Tô thì hắn hoàn toàn không cần để ý." Mai Trường Tô nói rất tuyệt tình nhưng một vẻ thương cảm lại lộ ra trong mắt không che giấu được. "Nhưng một khi hắn biết ta chính là Lâm Thù thì trình tự ưu tiên sẽ lập tức thay đổi, hắn sẽ phải nghĩ cách bảo vệ ta, làm gì cũng phải để lại đường lui cho ta, như vậy sẽ khó tránh khỏi vướng chân vướng tay, người nọ trở thành gánh nặng của người kia..."

Mông Chí cũng hiểu rõ tính cách của Tĩnh vương, biết Mai Trường Tô nói không sai, không thể nào phản bác, chỉ cảm thấy trong lòng thê lương, đau đớn từng cơn.

"Thực ra xét từ một khía cạnh khác thì ta cũng thấy thoải mái hơn khi không nói với hắn." Mai Trường Tô hít sâu một hơi, gắng gượng để lộ một nụ cười. "Dù sao ta và Cảnh Diễm cũng là bằng hữu chí thân, nếu xuất hiện trước mặt hắn với thân phận của Mai Trường Tô thì bất kể đưa ra mưu kế gì, trong lòng ta cũng không cảm thấy vướng bận. Nhưng một khi ta lại biến thành Lâm Thù, hắn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy đau lòng, khó chịu, trong lòng sẽ bực bội vì nhiều nguyên nhân khác nhau.

Nếu không chiến thắng được tâm tình đó thì đừng nói đến đoạt vị mà tính mạng của bao nhiêu ngươi cũng không giữ được..."

"Ngươi đừng nói nữa..." một nam nhân kiên cường như Mông Chí mà lúc này hai mắt cũng đỏ lên. "Ta hứa với ngươi trong bất cứ tình huống nào cũng không nói ra nửa chữ... Tĩnh vương không biết cũng không sao, vẫn còn có ta. Tiểu Thù, sau này Mông đại ca sẽ chăm sóc ngươi, có chết cũng sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức..."

Mai Trường Tô cố nén sự xao động trong lồng ngực, vỗ nhẹ lên cánh tay ông ta, an ủi: "Huynh yên tâm, Cảnh Diễm không phải loại người bạc bẽo, chim quên ná, được cá quên nơm, có thể chung hoạn nạn không thể chung phú quý, sau này ta cũng không phải ấm ức gì cả."

"Cũng đúng." Mông Chí than thở: "không thiện mưu kế, không giỏi ứng biến, quá trọng tình nghĩa, đây đều là khuyết điểm của Tĩnh vương. Phò tá hắn đúng là một việc vất vả đối với ngươi."

Mai Trường Tô quay mặt ra ngoài cửa sổ, gương mặt trắng trẻo như tuyết, khóe miệng cười lạnh như băng. "Đại Lương chẳng lẽ còn thiếu loại Hoàng đế hà khắc đa nghi, chỉ biết mưu tính khống chề hạ thần sao? Phò tá Cảnh Diễm lên ngôi quả có hơi khó nhưng một khi thành công, dựa vào tâm chí kiên nghị không thể lay chuyển của hắn, với khả năng phân biệt người trung kẻ gian của hắn, thêm cách hành sự quang minh chính đại của hắn, chẳng lẽ hắn không phải một Hoàng đế tốt ư?

Chỉ có giảm bớt đấu đá nội bộ thì quân thần mới có thể đồng lòng chăm lo chính sự. Mấy năm nay huynh cũng nhìn thấy rồi, trong triều văn không lo việc quản lý, võ không nghĩ chuyện đánh giặc, tất cả đều chỉ biết thăm dò thánh ý, cố thủ quyền vị. May mà quốc lực của Đại Lương cũng coi như hùng hậu, chế độ cũng tương đối hoàn thiện nên mới có thể gắng gượng chống chịu được. Nếu đến đời sau vẫn như vậy thì e là quốc lực sẽ tiếp tục suy tàn, không còn khả năng chấn hưng, tương lai sao có thể răn đe được láng giềng lang sói, sao có thể giữ đất an dân?"

Giọng chàng trầm thấp, ngữ điệu cũng không hùng hồn nhưng Mông Chí nghe lại cảm thấy máu toàn thân dường như đột nhiên sôi trào, lồng ngực cũng trở nên nóng rát.

Chỉnh đốn triều đình, gạn đục khơi trong vẫn là ước vọng trong lòng đại hoàng tử Kỳ vương.

Năm đó Mông Chí ở trong quân Xích Diễm cũng từng nghe vị hiền vương này mô tả về cục diện triều đình lý tưởng trong lòng hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!