Chương 28: Chấn động kinh hoàng

Một năm mới đã đến, cục diện căng thẳng, sóng gió không ngừng trong năm trước cũng dịu bớt, ít nhất bề ngoài là như vậy.

Trong cung, Việt phi làm đủ mọi cách để tỏ ra yếu thế, tinh lực của Hoàng hậu lại chủ yếu dùng để quản lý lục cung, một thời gian dài hai người không xảy ra xung đột lớn.

trên triều đình, mặc dù Thái tử và Dự vương vẫn bất đồng chính kiến, nhưng do tạm thời không có ngòi nổ mới nào được đốt nên tình hình đối đầu cũng bớt căng thẳng hơn. Từ ngày Mười sáu, sau khi Hoàng đế khai ấn phục triều, hai bên còn chưa có lần nào chính thức giao phong nên mọi người cảm thấy rất yên bình, thậm chí còn yên bình quá mức.

Quả nhiên, những ngày yên bình luôn luôn ngắn ngủi.

Hai mươi mốt tháng Giêng, môt tiếng nổ làm chấn động nửa kinh thành.

Khi đó Mai Trường Tô đang ngồi phơi nắng bên cửa sổ chợt cảm thấy một thoáng rung chấn rất khó phát hiện.

Khoảng nửa canh giờ sau chàng được biết cơn rung chấn này không phải ảo giác.

"Thuốc nổ cất giữ ở phường làm pháo tư nhân bất ngờ phát nổ?" Nghe xong tin tức Lê Cương vừa bẩm báo, Mai trường Tô nhắm mắt lại, lẩm bẩm một câu: "Dự vương quả nhiên tàn nhẫn hơn ta... không ngờ hắn lại có thể làm to chuyện đến mức này…"

"Nghe nói là bởi vì dạo này không có tuyết, trời hanh vật khô nên mới nổ. Cả phường làm pháo bị san thành đất bằng, theo tính toán sơ bộ đã có hơn chín mươi hộ xung quanh bị liên lụy, đại bộ phận trong đó là bị đám cháy sau vụ nổ lan đến, thương vong nặng nề. hiện nay do thi thể không còn nguyên vẹn nên tạm thời chưa xác định được chết bao nhiêu người, nhưng riêng ở phường làm pháo đã có hàng chục người, cộng thêm những người dân gặp tai bay vạ gió nữa, ít nhất cũng có hơn một trăm mạng người..."

"Người bị thương thì sao?"

"Gần một trăm năm mươi người, khoảng ba mươi người trọng thương."

"Bây giờ hỏa hoạn thế nào rồi?"

"May mà hôm nay không có gió nên đám cháy không lan rộng, bây giờ coi như đã bị khống chế. Có điều, khi đó thế lửa thật sự quá lớn, nha môn Kinh Triệu chỉ có một số bộ khoái chạy tới, cho dù các cư dân xung quanh tự phát chạy tới cứu hỏa thì cũng không khống chế được. Những hộ gia đình lân cận đành phải mang tiền bạc và đồ quý giá ra ngoài, một số kẻ gian nhân cơ hội này cướp đoạt, lúc này tuần phòng doanh mới chạy tới, một mặt trấn áp, một mặt cũng thừa dịp biển thủ, tình hình hết sức hỗn loạn.

Cuối cùng vẫn là Tĩnh vương điện hạ dẫn thân binh đến hiện trường mới dẹp yên được.

Sau đó Tĩnh vương điện hạ sai người mang một số lều trướng quân dụng đến để tạm thời an trí nạn dân và người bị thương. Dược phẩm và các đại phu ở thái y viện tạm thời không thể điều động vì chưa có thánh chỉ của Hoàng đế, vì vậy Tĩnh vương điện hạ đã bỏ tiền trưng dụng các đại phu trong dân gian, thuộc hạ cũng điều các huynh đệ ở dược đường trong kinh thành đến giúp đỡ."

"Làm tốt lắm!" Mai Trường Tô khen một câu lại bổ sung thêm: "Bị bỏng rất khó điều trị, nhà họ Vân ở Tầm Dương có một loại thuốc cao trị bỏng rất tốt, huynh sai người chạy khoái mã ngày đêm lấy một ít về giao cho Tĩnh vương."

"Vâng."

Ánh mắt thăm thẳm của Mai Trường Tô đăm chiêu một lát, lại nói: "Bây giờ đã sắp hết tháng Giêng rồi, không còn là giai đoạn nguy hiểm nhất nữa, vậy mà lại xảy ra tai họa thảm khốc này, thời cơ không khỏi quá khéo... Truyền lệnh ta, nhất định phải điều tra tỉ mỉ, trọng điểm nhằm vào Dự vương, cố gắng tìm được bằng chứng hắn cố ý gây ra vụ nổ này. Bao nhiêu mạng người như vậy, há có thể im hơi lặng tiếng mà chết... Có bất cứ tiến triển nào phải lập tức mật báo cho ta."

"Vâng."

Sau khi Lê Cương khom người lui ra, Mai Trường Tô chậm rãi đứng dậy, đi tới bên canh bàn sách mở một tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết ra, bắt đầu chấm mực vẽ tranh để ổn định tâm thần.

Phi Lưu cũng đi vào, yên lặng cầm một cây bút nằm bò xuống bàn vẽ tranh cùng với chàng.

Ngoài cừa sổ, mặt trời chậm rãi di chuyển, tâm trạng Mai Trường Tô cũng dần dần bình tĩnh lại.

một bức vẽ xong, dừng bút đứng dậy, chàng cảm thấy hơi mỏi lưng, thiếu niên bên cạnh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong trẻo tràn ngập ân cần.

"Phi Lưu ra ngoài chơi đi!"

"không!" Thiếu niên lắc đầu.

"Vậy cùng Tô ca ca ra ngoài một lát?"

"Được!"

Mai Trường Tô lấy một chiếc áo lông cổ lật bằng da chồn trên giá áo bên cạnh mặc vào rồi đi ra cửa phòng.

Thấy chàng mặc trang phục ra ngoài, hộ vệ canh gác vội vã chuẩn bị kiệu.

Sau khi ra cổng, theo lệnh của Mai Trường Tô, đám người đi xuyên phố lớn ngõ nhỏ đến một khu phố vẫn còn đang bốc khói. Dù chưa lập hàng rào cấm ra vào nhưng các bộ khoái nha môn Kinh Triệu đã lập thành từng tốp vài ba người ngăn cản những người không phận sự đi vào hiện trường. Đứng xa xa nhìn lại, nửa con đường đã đổ nát, mùi cháy khét tràn ngập, thình thoảng còn có một vài ngọn lửa nhỏ bùng lên nhưng lập tức bị các quan binh tuần tra hắt nước dập tắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!