Sáng sớm mùng một, bầu không khí vẫn vô cùng vui vẻ. Mai Trường Tô ngủ dậy, đích thân chọn một bộ y phục mới màu đen cho Phi Lưu mặc, cổ áo bằng lông hồ li trắng, lại buộc tóc bằng dây màu vàng, thắt đai lưng vàng khảm ngọc, trang điểm cho thiếu niên thật là xinh đẹp.
"Phi Lưu, Tô ca ca dẫn ngươi ra ngoài chúc Tết được không?"
"Được!"
Lê Cương từ bên ngoài đi vào. "Tông chủ, kiệu đã chuẩn bị xong rồi ạ. Chúng ta xuất phát luôn chứ ạ?"
Mai Trường Tô nhìn hắn một cái. "Lê đại ca, hôm nay huynh ở lại trong phủ, không cần ra ngoài cùng ta."
"Tông chủ..." Lê Cương lập tức sững lại.
"Ta bảo huynh ở nhà là có việc cần làm. Bởi vì ta ít khi ra ngoài nên rất nhiều người đều cho rằng hôm nay ta ở nhà, sẽ có không ít người đến nhà chúc Tết. Những người khác thì không nói, riêng người như Dự vương thì chỉ có huynh tiếp đãi ta mới yên tâm. Nhờ huynh giúp cho."
"Thuộc hạ tuân mệnh." Lê Cương vội khom người, nói. "Tông chủ cố ý ra ngoài để Dự vương không gặp được, tông chủ có dụng ý gì cứ dặn dò thuộc hạ để thuộc hạ còn chuẩn bị trước."
"không có dụng ý gì." Mai Trường Tô hờ hững nói. "Chỉ là ta không muốn gặp hắn trong một ngày như hôm nay thôi. Cứ uống thuốc độc mãi làm sao mà thoải mái được, dù sao cũng là năm mới, chỉ muốn có một tâm trạng tốt thôi."
"Vâng..." một thoáng buồn bã hiện lên trong mắt Lê Cương. "Thuộc hạ hiểu rồi. Xin tông chủ yên tâm, việc trong phủ thuộc hạ sẽ trông nom tốt."
Mai Trường Tô đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai khỏe manh của hắn, xoay người, một nụ cười đã hiện lên trên khóe môi. "Phi Lưu, đi nào!"
"Vâng!"
Buổi sáng mùng một Tết, trên đường khắp nơi đều là xác pháo, người đi đường qua lại tấp nập, tiểu thương lại hầu như không có, các cửa hàng hai bên đường đều đóng cửa nghỉ buôn bán, chỉ có hai, ba cửa hàng bán đồ dễ cháy còn mở.
Mai Trường Tô ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ phủ vải xanh không có gì nổi bật do hai người khiêng, lắc lư đi qua vài con phố tới một tòa phủ đệ mé ngoài nội thành.
So với tòa vương phủ ở đất phiên thuộc Vân Nam thì Mục vương phủ ở kinh đô hơi nhỏ hơn một chút, nhưng vì là phụng chỉ xây dựng từ đời trước nên vẫn rất có khí thế.
Trước cửa phủ có quan binh mặc quân phục thiết kỵ đứng gác, người nào cũng mặc giáp bó eo rất chặt, đứng thẳng tắp như một hàng cột gỗ, mắt nhìn thẳng về phía trước, hết sức nghiêm trang.
Mai Trường Tô đưa bái thiếp vào, tuy không bị lạnh nhạt do ăn mặc giản dị nhưng dù sao cũng không có gì nổi bật giữa một đám quý tộc quan to nên bái thiếp của chàng bị kẹp giữa một tập thiếp n ná nhau. Mục tiểu vương gia cầm tập bái thiếp trong tay, lần lượt mời khách vào gặp mặt, uống ngụm trà, nói vài câu rồi tiễn khách luôn.
Sau non nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến tấm thiếp ghi tênTô Triết.
Lúc đầu nhìn thấy cái tên này, Mục Thanh còn nghiêng đầu ngẩn người, lật lên lật xuống xem xét một hồi, cuối cùng hắn cũng thừa nhận trong khắp thiên hạ đương nhiên chỉ có người đó mới viết vẻn vẹn hai chữ Tô Triết, không ghi bất cứ điều gì khác, hơn nữa lại là đưa đến trước bàn hắn.
"Tiểu vương gia?" Quản sự bên cạnh thấp thỏm không yên nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của chủ nhân. "Có phải không muốn gặp người này?"
Mục Thanh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn một cái, môi mấp máy, đột nhiên nhảy dựng lên gọi to một tiếng: "Tỷ tỷ!" rồi chạy vào hậu viện.
Chốc lát sau, tẩy mã Mục phủ Ngụy Tĩnh Am đi ra dẫn tất cả khách khứa vào sảnh bên chiêu đãi, quận chúa Nghê Hoàng và Mục Thanh cùng đích thân đi ra ngoài cửa nghênh đón Mai Trường Tô đã sắp ngủ gật trong kiệu.
"Tô tiên sinh, thật sự xin thứ lỗi, ta không…" Nghê Hoàng áy náy, muốn giải thích một câu nhưng Tô Triết đã mỉm cười ngắt lời.
"Chẳng qua chỉ đợi một lát thôi mà, có vấn đề gì đâu, dù sao hôm nay ta cũng không có việc gì." Mai Trường Tô vừa nói vừa cùng Nghê Hoàng sánh vai đi vào phòng khách, ngồi xuống vị trí dành cho khách.
Nhìn thấy Phi Lưu đứng sau lưng Tô Triết, Mục Thanh vội vàng sai người lấy một chiếc ghế cho hắn. Nhưng Phi Lưu lại không muốn ngồi, hắn đứng một lát rồi lập tức biến mất.
"Phi Lưu cảm thấy nơi này mới lạ cho nên muốn đi xem một chút." Thấy Mục Thanh kinh ngạc nhìn trước nhìn sau, biết hắn đang nghĩ gì, Mai Trường Tô giải thích một câu rồi hỏi: "không việc gì chứ?"
"không sao, không sao, cứ cho hắn đi xem." Bởi vì tuổi tác chênh lệch không đáng kể nên Mục Thanh vẫn rất có hứng thú với gã hộ vệ tên Phi Lưu thoắt ẩn thoắt hiện này. "Khinh công của hắn tốt thật, ta cũng không thấy rõ hắn ra ngoài thế nào."
"Bây giờ biết ngưỡng mộ người ta rồi à? Lúc tỷ bảo đệ luyện công thì đệ làm gì? Chỉ được cái lười!" Nghê Hoàng nghiêm mặt giáo huấn hắn một câu.
"Tỷ!" Mục Thanh làm nũng. "Đệ có lười đâu, chẳng qua đệ học hơi chậm..."
"Có câu cần cù bù thông minh, biết tư chất của mình không tốt thì càng phải cố gắng hơn những người khác mới được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!