Mai Trường Tô nói rất nhỏ, vừa đủ để Ngôn Khuyết nghe thấy. Ánh mắt chàng vẫn quan sát kĩ vẻ mặt ông ta, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào.
Nhưng khiến chàng hơi bất ngờ là vẻ mặt Ngôn Khuyết vẫn trầm tĩnh, dường như lời vừa rồi của chàng không hề khiến ông ta kinh sợ. sự bình tĩnh và thản nhiên này gần như khiến Mai Trường Tô phải cho rằng tất cả mọi suy đoán của mình đều là sai lầm.
Có điều cảm giác này chỉ tồn tại trong thoáng chốc, sau đó chàng nhanh chóng xác nhận mình không sai, bởi vì Ngôn Khuyết đã ngẩng đẩu nhìn chàng một cái.
Đôi mắt quanh năm suốt tháng vẫn nhìn xuống đó không hề bình tĩnh như vẻ mặt ông ta, trong đi mắt chưa mờ đục vì tuổi tác ẩn chứa những tâm tình vô cùng phức tạp và mãnh liệt.
Có khiếp sợ, có tuyệt vọng, có oán hận, có đau thương, thứ duy nhất không có là sợ hãi.
Nhưng rõ ràng Ngôn Khuyết nên cảm thâý sợ hãi mới đúng.
Bởi vì dù thế nào thì chuyện ông ta đang trù tính đều là đại nghịch bất đạo, đủ để tru di cửu tộc. Mà tội ác ngập trời này hiển nhiên đã bị thư sinh tao nhã trước mặt nắm trong tay.
Tuy nhiên ông ta lại không sợ hãi, ông ta chỉ yên lặng nhìn Mai Trường Tô, mặt không biểu cảm, duy chỉ có đôi mắt mới để lộ sự mệt mỏi, xót xa và phẫn uất không thể xóa nhòa.
Ánh mắt này khiến ông ta thoạt nhìn giống như một người lữ hành lặn lội gian nguy trên đường đèo, vượt qua trăm cay nghìn đắng, đúng lúc sắp lên đến đỉnh núi thì đột nhiên phát hiện phía trước có một khe vực sâu không thể vượt qua. Khe vực sâu như lạnh lùng nói với người lữ hành: "Quay lại đi, ngươi không qua được đâu!"
Bây giờ người ngăn cản phía trước ông ta là Mai Trường Tô, tuyên cáo cho sự thất bại của ông ta.
Lúc này ông ta không có tâm tư suy nghĩ về hậu quả đẫm máu mà thất bại này sẽ mang đến, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất.
không giết được hắn rồi.
Mà lần này không được, e là sau này cũng không thế giết được gã nam nhân đó nữa.
Lúc này, Ngôn Dự Tân và Tiêu Cảnh Duệ đã bình tĩnh lại, cùng chạy tới, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt kỳ quái.
"Dự Tân, các ngươi có nơi nào yên tĩnh không? Ta và lệnh tôn có một số việc cần bàn, không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy." Mai Trường Tô quay lại, bình tình hỏi Ngôn Dự Tân.
"Có... lầu vẽ tranh phía sau…" Ngôn Dự Tân rất thông minh, chỉ nhìn vẻ mặt hai người đã phát hiện có chuyện không ổn. "Mời Tô huynh đi theo ta…"
Mai Trường Tô gật đầu, quay sang nhìn Ngôn Khuyết. "Mời hầu gia."
Ngôn Khuyết cười thê lương, ngẩng lên hít sâu một hơi, nói nhỏ: "Mời tiên sinh."
Bốn người lặng lẽ đi, ngay cả Tiêu Cảnh Duệ cũng rất biết điều không mở miệng nói câu nào.
Đến lầu vẽ tranh, Mai Trường Tô và Ngôn Khuyết đi vào, đưa mắt ra hiệu cho hai người trẻ tuổi ở lại bên ngoài.
Bên trong cùng của lầu vẽ tranh là một phòng vẽ sạch sẽ, đồ đạc đơn giản, ngoài một giá sách chất đầy sách nằm sát tường thì chỉ có một chiếc bàn, một kỷ trà, hai chiếc ghế và một chiếc phản dài kê gần cửa sổ.
"Hầu gia." Sau khi hai người đều ngồi xuống ghế, Mai Trường Tô liền đi thẳng vào vấn đề: "Ngài đã chôn toàn bộ số thuốc nổ dưới đàn tế đúng không?"
Ngôn Khuyết không nói gì, cơ mặt căng cứng.
"Đương nhiên hầu gia có thể không thừa nhận, nhưng chuyện này cũng không khó điều tra. Chỉ cần ta thông báo cho Mông Chí, hắn sẽ lật tung đàn tế từ trong ra ngoài để xem xét." Mai Trường Tô nói liền một hơi. "Ta nghĩ ngài cầu đạo tu tiên chỉ là để qua lại với các đạo sĩ phụ trách tế điển mà không làm người khác chú ý đúng không? Đương nhiên những đạo sĩ này đều là đồng đảng của ngài, hoặc nói cách khác, ngài đã làm cho tất cả đồng đảng của mình trở thành đạo sĩ, có phải như vậy hay không?"
Ngôn Khuyết nhìn chàng, lạnh lùng nói: "Quá thông minh thường hay yểu mệnh, Tô tiên sinh thông minh như vậy mà không sợ giảm thọ sao?"
"Tuổi thọ do trời định, ta cần gì phải bận tâm?" Trường Tô nhìn lại ông ta, không hề quan tâm. "Còn hầu gia… ngài thật sự cho rằng mình có thể thành công sao?"
"Ít nhất là trước khi ngươi xuất hiện, hết thảy đều thuận lợi. Các đạo sĩ của ta lấy cớ tập dượt để bí mật chôn tất cả thuốc nổ dưới tế đàn mà thần không biết quỷ không hay, ngòi nổ thì ở trong lò tế. Hôm đó Hoàng đế thắp hương bái trời, sau khi đốt tiền giấy ném vào lò tế, cả đàn tế sẽ nổ tung."
"Quả nhiên là như vậy." Mai Trường Tô than thở. "Lúc Hoàng đế thắp hương, mặc dù các hoàng tử và đại thần đều phải quỳ hầu ngoài chín thước dưới đài nên có thể may mắn thoát chết, nhưng Hoàng hậu lại phải cùng tế lễ với Hoàng đế... Tuy ngài và Hoàng hậu bất hòa nhiều năm nhưng dù sao vẫn còn nhớ đến tình huynh muội, vì vậy ngài mới nghĩ cách làm cho Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ đúng không?"
"không sai." Ngôn Khuyết thản nhiên nói. "Mặc dù nó mang tội nghiệt đầy mình nhưng chung quy vẫn là muội muội của ta, ta cũng không muốn để nó phải tan xương nát thịt... Chính là bởi vì bệnh tình của Hoàng hậu có vẻ kỳ lạ nên Tô tiên sinh mới tra ra ta đúng không?"
"Cũng không hẳn vậy. Ngoài bênh tình kỳ lạ của Hoàng hậu, một câu nói của Dự Tân cũng từng khiến ta sinh nghi trong lòng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!