Chương 22: Sóng ngầm cuồn cuộn

---

Sau khi đại thắng Thái tử trong cuộc tranh luận trên triều đình, sự khó chịu trong lòng Dự vương vì chuyện Việt phi phục vị đã được quét sạch.

Trong lúc hưng phấn, vị hoàng tử vốn vẫn luôn tỏ ra bao dung rộng lượng này đương nhiên phải lập tức khen thưởng công thần. Những người khác không nói, ít phải trọng thưởng cho vị kỳ lân tài tử vẫn ẩn sau màn không hề lộ diện, chỉ phái người đưa một phong thư đến phủ của hắn.

Ban đầu Dự vương phái người đưa mấy rương vàng bạc lụa là gấm vóc đến, nhưng số quà này còn chưa vào cổng Tô trạch đã được trả lại nguyên vẹn niêm phong, nói rằng không có chỗ để, không nhận.

Dự vương tự biết mình sai, người ta là danh sĩ thanh cao đương nhiên không cần những thứ dung tục tầm thường như thế, cho nên lập tức sửa lỗi, hôm sau đích thân chọn mua mấy món châu báu ở cửa hiệu nổi tiếng nhất kinh thành, món nào cũng là độc nhất vô nhị, giá trị xa xỉ, nhưng vừa mới đưa đi được chốc lát lại bị mang về y nguyên, nói là không có chỗ bày, không cần.

Dự vương thấy châu báu cũng không thích, quả nhiên người ta là thư sinh thì phải chơi những thứ tao nhã, thế là lập tức cắn răng chọn vài bức tranh chữ cổ, sai người đưa đi lần thứ ba. Tiếc là lần này đi rồi quay về cũng không chậm hơn hai lần trước, người ta lễ phép trả lời, không có chỗ treo, không lấy.

Lúc quà cảm tạ bị trả về lần thứ ba, Tần Bát Nhã tình cờ đang ở bên canh Dự vương. Ả dùng tay áo che mặt, khẽ cười. Dự vương liếc thấy qua khóe mắt, hắn vốn đang bực bội trong lòng nên lập tức hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Tần Bát Nhã chớp mắt, thở dài, nói: "Bản lĩnh lựa chọn quà tặng của điện hạ thật sự là không bằng vương phi, vất vả mấy ngày nay mà quà vẫn chưa qua được cổng. Chẳng lẽ điện hạ không biết cần tặng thứ người ta thích sao?"

"Nhưng người này lúc nào cũng ru rú trong nhà, bản vương đâu biết hắn thích cái gì? Trong phủ ta cũng không có cả hòm bản thảo của Lê Sùng... Thế nào, nhìn vẻ mặt của ngươi thì có vẻ ngươi biết?"

Tần Bát Nhã nở nụ cười như hoa xuân, thản nhiên nói: "Người có cao thâm đến mấy đi nữa, chỉ cần phân tích tỉ mỉ hành vi hằng ngày là vẫn có thể biết được một vài điều về họ. Để ta chuẩn bị quà tặng, bảo đảm lần này có thể qua cửa."

Dự vương biết Tần Bát Nhã tâm tư luôn tinh tế, có thể phát hiện những chi tiết nhỏ nhất, vì vậy lập tức buông tay cho ả đi chuẩn bị.

Hôm sau Tần Bát Nhã chuẩn bị một số đồ chơi tinh xảo, chẳng hạn như vịt biết đi, mèo biết chạy gì đó, đều là những thứ đồ chơi do các cao thủ am hiểu kỹ thuật tuyệt kỹ tạo ra, không bán ở bất kỳ cửa hàng nào bên ngoài, sau đó cho đóng hòm mang đi.

Quả nhiên lần này hòm quà vào cửa thuận lợi, hòm được mở, đồ chơi mang ra cho Phi Lưu. Phi Lưu rất vui vẻ chơi đồ chơi tại hậu viện. Mai Trường Tô tự mình viết thư cảm tạ, mặc dù chỉ có vài chữ nhưng dù sao cũng coi như một bức thư tạ ơn.

Dự vương nhận được thư, trong lòng rất bất ngờ, không khỏi khen ngợi Bát Nhã vài câu.

Bát Nhã lại không tỏ vẻ đắc ý, chỉ mỉm cười, nói: "Đây chẳng qua cũng chỉ là tặng thứ người ta thích dưới một hình thức khác thôi. Nếu thật sự không biết hắn thích cái gì thì chỉ có thể quan sát người bên cạnh được hắn coi trọng nhất. Gã thiếu niên mà Tô Triết mang theo, mặc dù trên danh nghĩa là hộ vệ nhưng thực ra vẫn được hắn chiều chuộng như đệ đệ.

Làm một đứa bé vui vẻ dễ dàng hơn nhiều so với thăm dò tâm tư của Tô Triết."

Dự vương cười, nói: "Đúng là nữ nhân các ngươi vẫn tinh tế hơn, chuyện như vậy e rằng những người khác trong phủ đều không nghĩ ra được."

Tần Bát Nhã thu lại nụ cười, thở dài, nói: "Nhưng đối với bản thân Tô Triết, chúng ta vẫn còn hiểu quá ít. Nếu không thể biết trong lòng hắn thật sự muốn gì thì sau này điện hạ sao có thể sai khiến được hắn?"

"Chuyện ngươi nói chính là điều bản vương lo lắng. Tô Triết tài giỏi như thế, bản vương thật sự ngày càng coi trọng hắn. Nhưng tâm tư của hắn quả thật quá kín đáo, luôn làm người ta cảm thấy... Mặc dù hắn đã bày mưu cho bản vương, nhưng nếu nói đã có được sự trung thành của hắn thì e là vẫn còn quá sớm..."

"Nhưng nếu hắn là một người chỉ muốn dựa vào điện ha để theo đuổi vinh hoa phú quý, điện hạ nói gì cũng nghe thì hắn đã không phải kỳ lân tài tử nữa rồi." Tần Bát Nhã thản nhiên cười. "Làm thế nào để có được người và đùng được người chính là sờ trường của điện hạ, Bát Nhã thật sự không đám nói bừa."

"Nhưng thu thập tin tình báo để ta tham khảo chính là sở trường của ngươi." Dự vương ghé vào bên tai ả, nói nhỏ: "Ngươi chú ý thêm tất cả tin tức về Mai Trường Tô, bất kể là chuyện xa xưa thế nào bản vương cũng muốn biết."

"Vâng." Tần Bát Nhã hành lễ, thấy Dự vương lập tức đứng dậy khoác áo choàng lên, ả vội hỏi: "Điện hạ cần ra ngoài sao?"

"Đến Tô trạch."

Tần Bát Nhã ngẩn ra, dường như không thể hiểu được.

"Số quà ngươi chuẩn bị đó dù tốt..." Dự vương nhìn tài nữ này thật sâu, cười cười, "... nhưng dù sao cũng nhẹ quá. Đổi một nụ cười của hắn thì được, còn muốn hắn ghi nhớ trong lòng thì lại không đủ."

Tần Bát Nhã chớp chớp mắt, lập tức hiểu ra, cúi đầu hạ thấp người, nói: "Điện hạ quả nhiên là tâm tư chân long, Bát Nhã quả thật không bằng."

Dự vương đưa tay đỡ ả lên, dịu dàng nói: "không cần như thế. Bản vương cần đích thân đi một chuyến, cũng không đơn giản chỉ vì chuyện đó. Nghe những gì người của Tô trạch nói thì hình như Tô Triết bị nhiễm gió lạnh, thân thể không được khỏe. Bản vương nên đến thăm bệnh."

"Vậy thì điện hạ đi thong thả, Bát Nhã cũng nên về rồi."

"Vậy thì cùng đi luôn." Dự vương trêu chọc. "Có thể ở bên mỹ nhân thêm một khắc cũng tốt."

Tần Bát Nhã chỉ cười không đáp, cũng đứng dậy khoác áo choàng vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!