Đông chí đã qua, ngày Tết dần đến.
Vốn đây là thời gian tống cựu nghênh tân, vui mừng phấn khởi, nhưng bầu không khí trong kinh thành lại đột nhiên trở nên căng thẳng vì một đạo ý chỉ của Hoàng đế.
"Vụ án chiếm đất Tân Châu, lệnh Tĩnh vương Tiêu Cảnh Diễm chủ thẩm, ba ti hỗ trợ. Điều tra rõ, phán quyết ngay, không được bao che. Khâm thử."
Ngày thứ hai sau khi chính thức tiếp nhận thánh chỉ từ tay thái giám tuyên chỉ, Tiêu Cảnh Diễm đã tuyên bố danh sách quan chức ba ti bồi thẩm, trong ngoài triều vốn đã chấn động lập tức lại chấn động thêm một phen.
Nếu như việc Tĩnh vương chủ thẩm khiến khả năng thoát tội của Khánh quốc công trong vụ án này trở nên hết sức xa vời thì danh sách quan chức bồi thẩm này càng triệt để làm ông ta tuyệt vọng.
Mặc dù quan chức trong triều có người ba phải, có người bè cánh, có người nửa nọ nửa kia, nhưng có thể làm quan trong triều thì dù sao cũng tương đối thông minh, tất cả đều biết những người được Tĩnh vương lựa chọn là những người như thế nào.
Khánh quốc công lần này chạy trời không khỏi nắng, điều này gần như lập tức trở thành suy nghĩ chung của quan lại trong triều. không những đám thân bằng cố hữu không một ai dám cứu giúp, thậm chí ngay cả Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn, chỗ dựa lớn nhất của ông ta mà mọi người đểu công nhận cũng tỏ thái độ rất kỳ lạ.
Bộ Hình là địa bàn của Dự vương, địa điểm thẩm án của Tĩnh vương chủ yếu ở đây. Vốn mọi người đều cho rằng hắn ít nhiều sẽ bị cản trở vài phần, không ngờ Dự vương lại cực kỳ phối hợp, cần người nào hay thứ gì đều chỉ cần nói một câu, không bao giờ gặp phiền phức. Thậm chí người nào vô tình sơ suất gây cản trở còn bị răn dạy nghiêm khắc.
Tình hình của Khánh quốc công vốn đã nguy hiểm, nay bị thí xe giữ tướng là điều không thể tránh khỏi, hy vọng duy nhất là cuối cùng ông ta sẽ được Hoàng đế ân xá tha mạng, còn vinh hoa phú quý của quân hầu nhất phẩm thì chắc chắn là không còn.
Sau khi vụ án chiếm đất được xét xử gần mười ngày, còn chưa kết án, các địa phương đã bắt đầu nghe được phong thanh.
Đơn tố giác các vụ án tương tự từ bốn phương tám hướng bay về kinh thành, các hào môn từng có hành vi thôn tính đất đai cũng bắt đầu âm thầm trả ruộng và bồi thường cho dân cày, thỉnh thoảng cũng xảy ra một vài sự kiện uy hiếp và bịt miệng.
Trong quá trình xử lý những sự kiện tiếp theo này, Tĩnh vương đã thể hiện một phong cách hành sự sáng suốt, vừa chín chắn vừa quả quyết, vừa nghiêm khắc vừa linh hoạt, các quan chức bồi thẩm cũng phối hợp rất ăn ý.
Nhờ có Hoàng đế ủng hộ, Dự vương phối hợp và đoàn bồi thẩm có năng lực, một vụ đại án vốn có thể dẫn đến loan lạc được Tĩnh vương giải quyết rất gọn gàng, được mọi người hết sức khen ngợi.
không đến một tháng, vụ án đã cơ bản được giải quyết. Tổng cộng mười bảy người bao gồm Khánh quốc công và các thủ phạm chính bị phán treo cổ, gia sản bị tịch thu toàn bộ, nam đinh đi đày, nữ quyến được tha.
Sau khi kết án, Tĩnh vương và các quan chức bồi thẩm cùng nhau vào cung kiến giá, phục chỉ.
Hoàng đế Đại Lương nhanh chóng triệu bọn họ vào điện Hàm An.
Sau khi bước vào cửa điện, Tĩnh vương mới phát hiện Dự vương đã ở bên trong, hơn nữa hình như không phải mới vào.
"Diễm nhi, việc trẫm giao đã làm xong chưa?" Hoàng đế Đại Lương hỏi một câu.
"Nhi thần tuân theo ý chỉ của phụ hoàng, đã kết án Khánh quốc công cùng thân tộc tội chiếm đất dân cày và tội giết người. Hồ sơ vụ án ở đây, mời phụ hoàng xem xét."
Hoàng đế Đại Lương tiếp nhận hồ sơ thái giám trình lên, lật xem một lượt, mơ hồ ờ một tiếng rồi tiện tay đưa hồ sơ cho Dự vương ở bên cạnh, nhìn lướt qua các quan lại bên dưới, hỏi: "Hồ sơ là do người nào chắp bút?"
Tĩnh vương trả lời: "Chủ ti bộ Hình, Thái Thuyên." Vừa nói vừa ra hiệu cho Thái Thuyên tiến lên bái kiến.
"Viết tốt lắm. Mạch lạc rõ ràng, chứng cứ đầy đủ." Hoàng đế Đại Lương thoáng nhìn Thái Thuyên rồi ánh mắt lại nhìn về phía Tĩnh vương, yên lặng một lát rồi mới nói: "Ngươi cũng làm không tồi, còn phải xử lý tốt những sự việc tiếp theo, tiếp tục ổn định cục diện."
"Nhi thần tuân chỉ."
Dự vương cười, nói xen vào: "Vụ án này đúng là xử rất gọn gàng, phụ hoàng đã chọn đúng người. một vụ án lớn như vậy, may mà là Cảnh Diễm, nếu là người ngoài thì chỉ e bây giờ vẫn còn đang tối mắt tối mũi."
Hoàng đế Đại Lương mềm mỏng nhìn hắn, nụ cười lộ ra trên khuôn mặt. "Ngươi lần này cũng rất hiểu chuyện, làm cho trẫm yên tâm hơn nhiều. Trong các hoàng tử của trẫm, chỉ có ngươi là chững chạc và hiểu lý lẽ nhất. Nghe nói ngươi còn chủ động giúp Cảnh Diễm xử lý vài chuyện, đúng không?"
"Đó là nhi thần sợ Cảnh Diễm ít khi đến bộ Hình, có một số việc không được thuận tiện, cho nên mới giúp Cảnh Diễm mấy việc vặt." Dự vương vừa cười vừa xua tay.
"Ngươi là người lòng dạ rộng rãi, trẫm rất thích. Người đâu..." Hoàng đế Đại Lương khẽ giơ tay lên triệu nội thị tới gần. "Lấy vàng ngọc, gấm vóc thưởng cho Dự vương."
"Nhi thần cảm tạ long ân của phụ hoàng."
Tĩnh vương vất vả tra án, hoàn thành nhiệm vụ vừa nhanh vừa tốt mà chỉ được khen mấy câu không mặn không nhạt. Dự vương chỉ không gây thêm rắc rối cho Tĩnh vương mà lại được trọng thưởng như thế. Đám quan chức ba ti cùng đi với Tĩnh vương đến phục chỉ nhìn thấy cảnh này, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đều rất bất bình.
Nhưng trước sự thiên vị của phụ hoàng, sự đắc ý của Dự Vương và sự thông cảm của đổng liêu, chính bản thân Tĩnh Vương lại không có biểu hiện gì khác thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!