Máy bay hạ dần tốc độ hướng xuống phi trường Queensland của Úc.
Mạch Phu bác sĩ nâng mớ hành lý giản tiện, dùng dáng đi nghiêng sang bên phải độc nhất vô nhị, từng bước bước lại chỗ cho thuê xe của sân bay.
Một thanh niên đã chờ sẵn ở đó, mặt đầy nét cười, nói: "Tiên sinh, có muốn làm một cuốc xe jeep phiên sơn việt lĩnh không?"
Mạch Phu nói bằng cái giọng khàn khàn của mình: "Chỗ đó xa lắm đấy!"
Thanh niên nói chắc nịch: "Không thành vấn đề, chỗ nào tôi cũng đi hết!"
Mạch Phu trước kia do lo chỗ cần đến quá xa, chẳng xe nào chịu chở, chỉ có tự thuê xe, hiện giờ đã có người đưa tới cửa, đỡ cho mình cái khổ chẳng quen đường, làm gì chẳng chịu, bèn hỏi: "Ca Mộc Uy Nhĩ anh có chịu đi không?"
Thanh niên sảng khoái: "Đương nhiên là chịu!"
Chiếc xe jeep phóng trên đường như gió thổi chớp xẹt.
Mạch Phu nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng lại không khỏi vạn phần hưng phấn, ngày thành công của kế hoạch chạy trốn càng lúc càng gần.
Thanh niên nói: "Tiên sinh!
Tôi biết rất rõ chỗ sa mạc Ca Mộc Uy Nhĩ này, ông cần đến nơi đó à?"
Mạch Phu thuận miệng đáp: "Tôi muốn tới nông trường Sáng Thế ở cao nguyên Ba Khắc Lợi phía bắc Ca Mộc Uy Nhĩ. Xin lỗi! Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Chiếc xe tiếp tục hành trình, xuyên qua rừng mưa, chạy tròng trành lắc lư trên con đường đầy bùn nhão, Mạch Phu không khỏi vui mừng vì mình đã ngồi trên chiếc Jeep này.
Chiếc xe đột ngột dừng lại.
Mạch Phu ngạc nhiên mở mắt ra, kêu lên: "Chuyện gì vậy?"
Thanh niên quay lại, kính cẩn nói: "Xin lỗi! Có vị bằng hữu muốn đi nhờ xe."
Mạch Phu bực tức: "Chuyện này làm sao có thể..."
Cửa xe bị kéo ra, một người thò đầu vào.
Mạch Phu giận dữ nhìn về người đó, đột nhiên kinh ngạc há hốc mồm ra.
Ông nhìn thấy chính mình.
Một người giống hệt ông đang muốn chen vào xe. Nén cơn đau trên vai, ông ta nhìn về chỗ đau, một cây kim thò ra.
Ông muốn kêu, nhưng phát hiện ra đầu lưỡi đã không nghe lệnh mình nữa, thanh âm vốn có đã trốn đâu mất, ý thức cũng dần dần mơ hồ theo, mất hết tri giác.
Nhìn Mạch Phu bác sĩ đã hôn mê, Lăng Độ Vũ, kẻ hóa trang thành ông ta cười nói: "Bằng hữu! Hy vọng ở trong tù ông có thể kiếm được cơ hội tái sinh."
Thanh niên lái xe kì quái nói: "Long Ưng!
Làm sao tôi lại không thấy anh bắn kim thuốc mê vậy nhỉ?"
Lăng Độ Vũ giơ cẳng tay phải lên nói: "Anh nhìn này, chỗ cơ thịt này là giả đấy, chỉ cần tôi ấn khuỷu tay về phía trước, kim thuốc mê liền có thể bắn ra, tốt rồi, mọi thứ cứ theo kế hoạch mà làm!"
Nước lũ từ sông tràn qua mặt đường, nước từ bên dưới không ngừng tràn lên, chiếc xe Jeep xông qua bắn ra bọt nước đầy trời, dưới ánh mặt trời nóng bỏng tạo ra hàng loạt những cầu vồng tạm thời nhưng đẹp mắt.
Sau bảy giờ xe chạy, Lăng Độ Vũ đã đến vùng biên giới hoang vu của sa mạc. Đối với việc có một thôn xóm nhỏ có khói nấu ăn bốc lên, đã là chuyện của ba tiếng đồng hồ trước. Tại hòn đảo ở nam bán cầu này, có một loại yên tĩnh như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trên lớp cỏ trong rừng mưa hai bên, mỗi mỗi đều có những đống đất hình tròn nhô cao lên, cho thấy đó là vương quốc của kiến, đấu tranh và hiểm ác của nhân gian, một điểm cũng không thể chạm vào quốc độ của bọn chúng, nhưng nếu văn minh nhân loại mở rộng thêm một bước, bọn chúng lại trở thành vật hi sinh.
Con người không chấp nhận những sinh mệnh khác có biên giới riêng của chúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!