"Tĩnh Gia, người ở đó không?"
Trong thời điểm mấu chốt, ngoài phòng đột nhiên có một thanh âm vang lên, thân thể Lý Tĩnh Gia run lên, thần kinh trong đầu không chịu khống chế căng chặt.
Thanh âm ở trong đầu nàng quấy nhiễu vài vòng, mới hiện lên khuôn mặt của Nhan Thư Dĩnh.
Đáng tiếc nữ nhân ở bên trong đang đắm chìm trong tình dục, vẫn chưa chú ý đến trong âm thanh kia ẩn chứa mệt mỏi và ẩn nhẫn.
Vốn tưởng rằng Dung Thanh sẽ bớt phóng túng vài phần, nhưng đầu lưỡi vừa hạ không chút khách khí xâm nhập kẽ hở, lưỡi đẩy cánh môi ra, lại vuốt ve nơi thịt mềm mại. Hơi thở Lý Tĩnh Gia càng nặng nề, hơi nâng eo nhỏ, nghênh đón đầu lưỡi thâm nhập càng sâu.
"Tĩnh Gia, ta biết nàng đang ở trong phòng, ra gặp mặt ta được chứ?" Âm thanh của Nhan Thư Dĩnh lần nữa lên tiếng, trong phút chốc đánh thức nữ nhân đang trong cơn mê loạn. Nàng cắn răng duỗi tay, né tránh Dung Thanh tiến công.
Chỉ thấy nàng mặc áo dài hồng lăn lộn ở trên giường một vòng, cuối cùng ngồi xuống đuôi giường, khóe mắt ửng đỏ, trên chóp mũi nam nhân tức giận còn dính một ít dịch trong suốt.
"Tĩnh Gia thế này, là muốn ra ngoài."
Dung Thanh vốn đã lạnh lùng, nói lời này lại càng lạnh lẽo, y đi tới đuôi giường, nâng hàm dưới của nàng.
Mắt phượng của Lý Tĩnh Gia khẽ nhếch, trong đó ánh lên chút giảo hoạt. Nàng vươn ngón tay nhặt Phật châu ở trên giường, ngón tay thong dong di chuyển tới bả vai, cuối cùng rơi xuống trên cổ tay.
Phật châu màu lục bị nàng cài lên, âm thanh dịu dàng êm dịu truyền ra: "Ta nghĩ đại sư không chê Tĩnh Gia."
Nàng vốn định ghê tởm Dung Thanh một phen, nhưng mặt y vẫn không đổi sắc như trước.
Lý Tĩnh Gia đứng lên từ trên giường, vất vả lắm mới cao hơn đối phương nửa cái đầu.
Mùi hương lạnh nhạt từ từ tới gần, rơi xuống trên sườn má Dung Thanh, chóp mũi hai người hơi dán vào nhau. Khi thấy môi sắp chạm vào, đôi mắt lạnh lẽo kia nhắm lại, thành kính lại cấm dục, nhưng hương thơm lạnh này giống như chỉ thoáng qua, rất nhanh đã trôi đi.
Người vốn còn ở trên giường không biết đã đi xuống khi nào. Thấy thân thân hình y hơi ngừng lại, nàng giống như con hồ ly chiến thắng, cong môi cười đắc ý, nhanh chóng, ổn định đi về phía cửa.
Một tiếng "Kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.
Nam nhân trước mắt hơi nhíu mày, dáng vẻ không chỉnh chu, bên môi còn mơ hồ có chút râu vụn, nhìn vô cùng suy sụp, giống như phạm nhân mới được thả từ trong lao ra.
Một tháng này Lý Tĩnh Gia tĩnh dưỡng cũng nhiều thêm mấy lạng thịt, lại thêm đêm qua bị Dung Thanh yêu thương, giờ phút này ánh mắt đong đưa, mặt giống như dáng người tựa đào hoa. Trong phút chốc giống như hình thành đối lập giữa tiên ma.
Nhan Thư Dĩnh đã một tháng không thấy nàng, lồng ngực khô héo, cỏ dại lan tràn mọc thành cụm, cây cỏ nhọn hoắt ôm lấy trái tim, vừa đau vừa ngứa.
"Tĩnh Gia…" Thanh âm hắn ta trầm thấp, nếu lắng nghe còn kèm theo một chút khàn khàn. Hắn ta vừa vươn tay, Lý Tĩnh Gia đã lui về phía sau một bước.
Bàn tay to ngừng lại ở giữa không trung, tạm dừng một lát, mới vô lực rũ xuống.
Nàng vẫn mị nhãn như tơ nhìn hắn ta như trước, nhưng hắn ta biết, từ thời khắc Lý Tĩnh Gia tới Kim Thiền Tự đó, đã long trời lở đất, không thể lại giống như trước kia.
Trng nggực đột nhiên có một mảnh trống trải. Giờ phút này Nhan Thư Dĩnh lại vừa sợ hãi vừa khó chịu, dường như người trước mắt sẽ biến mất trước mắt hắn.
"Nhan đại nhân còn tới đây làm cái gì?"
Lý Tĩnh Gia hơi dựa vào khung cửa trên, vẻ mặt mệt mỏi.
Nàng hiểu rõ, Nhan Thư Dĩnh lừa nàng.
Hắn ta là người khôn ngoan tới cỡ nào?
Lúc Lý Ngang Câu quyết định tứ hôn, chỉ sợ Nhan Thư Dĩnh đã sớm đoán được ý nghĩ của hoàng đế.
Hắn ta lựa chọn đem việc này giấu đi tại thời khắc đó, dĩ nhiên đã đứng cùng chiến tuyến với Lý Ngang Câu
"Để Tĩnh Gia đoán xem, Lý Ngang Câu cho ngươi chỗ tốt gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!