Lý Cảnh Gia đang chìm đắm trong làn sóng dục vọng, đột nhiên hai mắt lóe lên, con ngươi mở to. Mỗi một câu nói vừa rồi giống như một mũi kim bạc đâm thẳng vào lá lách và phổi.
Bàn tay nhỏ đang bị nắm chặt đột nhiên co rút lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ trở nên tái nhợt.
"Không… Không phải như vậy, Dung Thanh, ngươi lừa gạt ta."
Giọng nàng gần như trở nên trầm khàn gầm lên những lời này, hoàn toàn quên mất rằng gậy thịt của nam nhân giờ đang làm cho tiểu huyệt căng đến trắng bệch.
Không… Nàng không tin….
Không thể nào…
Chỉ cần thành thân, nhất định có thể rời đi!
Lửa giận trong lòng nàng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hóa thành một giọt sáp dầu nóng bỏng tạo một vết sẹo trong trái tim Lý Tĩnh Gia. Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, cả người nàng nóng ran nhưng lại không ngừng run rẩy.
Nào ngờ từng giọt nước mắt của nữ nhân đều rơi vào trong lòng Dung Thanh. Y hôn lên má đối phương, liếm từng giọt nước mắt, vị mặn tan trên đầu lưỡi, hết lớp này đến lớp khác trở nên chua xót.
Một nam nhân ôn nhu như vậy nhưng miệng lại tuôn ra những lời nói tàn nhẫn: "Lý Tống năm thứ hai mươi, tiên đế muốn phong con trai trưởng Lý Ngang Ngộ làm thái tử, con trai thứ là Lý Ngang Câu làm Xương Bình vương, ban hôn trưởng công chúa cho con trai độc nhất của An Quốc Công."
Y hôn mí mắt của Lý Tĩnh Gia, giọng nói như nước suối mùa đông, lạnh lẽo thấu xương: "Con trai thứ là Lý Ngang Câu nhận được tin tức này lập tức giết phụ hoàng, giết ca ca, tước đoạt ngôi vị. Mà hôn sự của Trưởng công chúa cũng gặp trở ngại. Tĩnh Gia biết việc này bao nhiêu phần?"
Lý Tĩnh Gia toàn thân lạnh toát, móng tay đỏ rực đâm sâu vào da thịt Dung Thanh. Đôi mắt xinh đẹp vốn có của nàng dần dần trở nên lạnh lẽo, cuối cùng đọng lại một thành một tầng sương lạnh.
"Không thể nào… Ngươi gạt ta."
Nàng giống như phát điên giãy giụa muốn đứng dậy.
Không…
Không thể nào!
Tại sao lại như vậy?
Cảnh tượng mười năm trước cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí nàng.
Phụ hoàng và ca ca đột ngột bị bệnh mà qua đời ở trong điện Kim Loan.
Mẫu hậu phát bệnh vì quá ưu sầu, nôn ra máu qua đời.
Trách nhiệm đất nước đặt trên vai của Lý Ngang Câu. Khi còn nhỏ nàng đã khóc vì cái chết bi thảm của phụ hoàng, mẫu hậu và ca ca, càng lo lắng cho sứ mệnh mà Lý Ngang Câu phải gánh trên vai.
Bây giờ nhớ lại điều đó, nàng chợt hiểu ánh mắt của Lý Ngang Câu nhìn nàng khi hắn lên ngôi – Sự pha trộn giữa tính chiếm hữu và ham muốn điên cuồng.
Hóa ra tất cả những chuyện này là do ca ca nàng làm.
Kể từ năm đó, nàng không còn là thiên chi kiêu nữ nữa mà trở thành nàng công chúa bị người khác hắt hủi.
Nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng Lý Ngang Câu lại giết phụ mẫu thân sinh.
Họ cùng chung một dòng máu mà!
Lý Ngang Câu là một kẻ điên…
Kẻ điên!
Hắn thật sự giết tất cả người thân của mình vì tính chiếm hữu biến thái với em gái, thậm chí còn muốn thêm mạng người vô tội là Trầm Dữ Chi.
Thật ghê tởm…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!