Chương 6: (Vô Đề)

11 

Ta khẽ cười, vẻ mặt thần bí khó lường, nói: 

"Vốn dĩ nàng không còn cơ hội sống sót, nhưng nhờ một ngụm tiên khí của bản tiên giữ lại được mạng. 

"Tuy nhiên, để nàng hoàn dương, vẫn cần một số dược liệu phụ trợ. 

"Được gặp bản tiên, cũng coi như mạng nha đầu này chưa tận." 

Ánh mắt ta lướt qua Diệp Nghê Thường, nói thêm: 

"Bản tiên thấy Diệp Tứ tiểu thư là người có phúc tướng, hẳn không muốn vì cái c.h.ế. t của nha đầu này mà dính phải nhân quả, tổn hại phúc khí của mình, đúng chứ?" 

Nghe thấy ta khen mình, Diệp Nghê Thường lập tức phấn khởi, ánh mắt sáng rỡ. 

"Cái gì? Đại tiên, người nói ta là người có phúc? 

"Vậy ta có phải sắp làm tú tài nương tử rồi không?" 

Ta liếc nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu: 

"Tứ tiểu thư sao lại nói thế?" 

Diệp Nghê Thường nắm chặt khăn tay, giọng hồi hộp: 

"Chẳng lẽ… ta có thể làm thê tử của huyện quan?" 

Ta khẽ nhíu mày: 

"Tứ tiểu thư cần gì phải tự coi thường mình như thế?" 

Diệp Nghê Thường nghe vậy, mặt đỏ bừng vì kích động, hỏi tới: 

"Chẳng lẽ… ta có thể gả cho quan lớn quyền quý ở kinh thành?" 

Ta khẽ bật cười, như thể không muốn tiếp tục đối thoại với nàng nữa, nói: 

"Tứ tiểu thư, trán ngươi bao phủ bởi tử khí, đó chính là khí vận đế vương! 

"Là mệnh phượng hoàng trời sinh!" 

Mà trên khuôn mặt sưng tím kia, chẳng phải đều là "tử khí" sao? 

Nói xong, ta giả vờ che miệng, làm ra vẻ như lỡ lời. 

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đi mời đại phu?" 

Không cần đợi Diệp Lão Hán, Diệp Nghê Thường đã tự mình chạy đi, mà còn rất nhanh nhẹn. 

Diệp Lão Hán nghe nói nữ nhi của mình là người mang mệnh phượng hoàng, cao quý vô cùng, lập tức kích động. 

"Đại tiên, lời người nói là thật sao?" 

Ta trầm mặt, nghiêm giọng: 

"Thiên cơ bất khả lộ!" 

Diệp Lão Hán nghe xong, gật đầu lia lịa, vẻ mặt "ta hiểu rồi". 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!