Chương 5: (Vô Đề)

Sau khi sai khiến cả Diệp gia, ta ung dung ăn một mâm thịt kho tàu, trứng chiên, còn uống hết một nồi canh gà. 

Trong suốt bữa ăn, chỉ có mình ta ăn, cả Diệp gia chỉ biết đứng nhìn. 

Những ánh mắt kia giống như lũ sói đói, ánh lên sắc xanh thèm khát. 

Bình thường, những món ngon như vậy đều chỉ dành cho Diệp Lão Tam và Diệp Diệu Tổ. 

Diệp Băng Nhi và Diệp Nghê Thường muốn ăn được chút ít, cũng chỉ có cách ăn ké từ phần của hai người kia. 

Ta giữa ánh mắt thèm thuồng của cả nhà, gắp một cái đùi gà, múc thêm chút canh, rồi đưa đến trước mặt Diệp Lão Hán. 

"Hôm nay ngươi biểu hiện không tệ, biết lý lẽ. 

"Ăn đi, bản tiên thưởng cho ngươi!" 

Diệp Lão Hán nhận lấy đùi gà từ tay ta, vẻ mặt mừng rỡ như được sủng ái. 

"Đại tiên… việc này…" 

Ta mỉm cười: 

"Ăn đi! Ai thực lòng tôn kính bản tiên, ai ngoài mặt vâng dạ mà trong lòng hai mặt, bản tiên đều biết rõ cả!" 

Những người còn lại nhìn Diệp Lão Hán được thưởng đùi gà, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ganh tị, ánh lên sự tính toán. 

Ta giả vờ không biết tâm tư của bọn họ, sau khi ăn uống no nê, liền thoải mái đi tắm nước nóng, thay vào bộ y phục mới mà Diệp Nghê Thường vừa làm, rồi ung dung bước vào khuê phòng của nàng để nghỉ ngơi. 

Diệp Nghê Thường mất phòng, chỉ biết đứng ngoài khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem. 

"Nhị ca! Đều tại nữ nhi của các người! 

"Nó đánh ta thành ra thế này, chuyện này ta không bỏ qua đâu!" 

Diệp Lão Nhị thật thà chất phác, bị muội muội trách mắng mà mặt mũi đầy vẻ ấm ức. 

"Muội muội, đó không phải Lương Trừng, là hoàng tiên đấy! 

"Ngươi xem, ngay cả chúng ta cũng bị đánh, sao ngươi có thể trách chúng ta được?" 

Diệp Nghê Thường vừa khóc vừa gào lên: 

"Vậy phải làm sao bây giờ? Tối nay ta ngủ ở đâu đây? Nàng… nàng còn mặc cả y phục mới của ta nữa! 

"Đó là bộ nương may để ta mặc khi gặp mặt, hu hu hu hu…" 

Nghe đến đây, ta bật cười khanh khách. 

Rồi đúng lúc cất giọng: 

"Đêm hôm khuya khoắt, khóc lóc cái gì? Đang phát tang đấy à? 

"Muốn ngủ thì vào nhà kho hoặc chuồng bò, tự ngươi chọn đi!" 

Diệp Nghê Thường tức giận đ.ấ. m cửa, hét lên: 

"Ngươi thật quá đáng…!" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!