Chương 3: (Vô Đề)

Diệp Lão Thái bị ta dùng cây củi đập mạnh một gậy vào sau đầu, mắt trợn trắng rồi ngã gục xuống đất. 

Vết thương chí mạng của nguyên chủ chính là cú đánh chí mạng từ cây củi này. Nay trả lại cho bà ta, đó là điều bà đáng phải nhận! 

Người xưa có câu, kẻ hiền lành thì bị người bắt nạt, kẻ dữ thì sợ người liều mạng. 

Những kẻ ngang ngược cũng phải e dè kẻ không màng sống chết! 

Cả Diệp gia nhìn thấy ta lôi Diệp Lão Thái như lôi một con ch. ó c.h.ế. t vào chuồng bò, ai nấy đều sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh. 

Sau khi lôi bà ta xong, ta cúi người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo đầy tà khí, ánh mắt tối tăm quét qua mọi người. 

"Lão phụ này gan to bằng trời, dám đối đầu với bản tiên. Đây chính là kết cục của bà ta!" 

Người Diệp gia nghe vậy liền kinh hô: 

"Nàng thật sự là hoàng tiên rồi!" 

Diệp Lão Nhị và Lý thị lúc này mới nhận ra rằng nữ nhi của mình không còn nữa, lập tức òa khóc, nước mắt giàn giụa: 

"Lương Trừng! Nữ nhi của chúng ta thật sự không còn sao?" 

Ta lạnh lùng bật cười: 

"Điều này ta không biết! 

"Bản tiên ngàn năm tu hành trên núi, trong lúc thần hồn du ngoạn thái hư, bất ngờ cảm nhận được một luồng oán khí mãnh liệt, liền bị cuốn đến đây. 

"Nha đầu này oán khí ngút trời, chắc chắn là chịu oan ức không cách gì rửa sạch. 

"Bản tiên ghét nhất là thấy kẻ c.h.ế. t oan mà không được minh oan!" 

Nói rồi, ta ung dung ngồi lên người Diệp Lão Thái, cầm cây củi chỉ thẳng vào Diệp Nghê Thường và Diệp Băng Nhi mà nói: 

"Hai ngươi vừa nói gì, bản tiên đều nghe rõ ràng cả. 

"Muốn tự mình nói ra, hay để bản tiên nói giúp?" 

Diệp Nghê Thường và Diệp Băng Nhi định bỏ chạy, nhưng bị Diệp Lão Hán kéo lại. 

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Hai đứa mau nói rõ ràng cho ta!" 

"Cha..." Diệp Nghê Thường khóc sướt mướt, cố làm ra vẻ đáng thương. 

Diệp Lão Hán nào có dễ bị lừa, giận dữ quát: 

"Nương ngươi còn đang bị đè dưới m.ô.n. g nàng ta kìa! Ngươi thực sự muốn nhìn nương ngươi c.h.ế. t sao? 

"Bình thường bà ấy thương ngươi như thế, ngươi quên rồi à?" 

Diệp Nghê Thường vốn nổi tiếng xinh đẹp, là hoa khôi của mười dặm quanh đây. Cũng vì thế mà đến tận mười bảy tuổi vẫn chưa gả đi, chỉ chờ người đến hỏi cưới với giá cao. 

Nhưng đầu óc nàng lại không quá thông minh, thường xuyên bị Diệp Băng Nhi, nhỏ hơn mình hai tuổi, xúi bẩy. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nghe lời Diệp Lão Hán, nàng mới hoảng sợ, lắp bắp khai: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!