Edit: Choze
Beta: Wine
Nghĩ tới cuốn sách kia, Lâm Kỳ bỗng cảm thấy khó nói nên lời: "Khi mới đến thế giới này ta chỉ muốn tìm cách quay về, mỗi lần nghĩ đến nam chính và đám đàn ông vây quanh y là ta lại thấy... Ừm, vô cùng phản cảm. Nhưng trớ trêu thay, sư tôn của ta", Dù rất cay đắng nhưng y vẫn nói ra, "Lại là một trong số những người đàn ông của Mộc Thanh Ca... Nên ta đã nghĩ, chỉ cần Mộc Thanh Ca xuất hiện, nhất định phải ngăn y gia nhập Côn Ngô bằng mọi giá."
Lâm Kỳ tiếp tục: "Trong truyện, sau khi gặp y thì chẳng khác gì bị ma nhập, thay đổi 180 độ!"
"......"
Ân Vấn Thủy cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, làm ra vẻ như đang nghiêm túc lắng nghe một câu chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
Lâm Kỳ lẩm bẩm: "... Chắc y cũng sắp xuất hiện rồi."
Ân Vấn Thủy: Không, y vĩnh viễn sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Lâm Kỳ nói xong lại nghĩ, lời nói cũng không nên phiến diện quá, dù gì thế giới này và thế giới trong truyện cũng có nhiều điểm khác biệt, biết đâu Mộc Thanh Ca ở đây sẽ không tệ như trong sách.
Dù sao thì làm người cũng không nên quá tuyệt tình.
Nghĩ tới nghĩ lui y lại trầm tư, bắt đầu suy nghĩ xem mình nên giải quyết Mộc Thanh Ca thế nào đây.
Ân Vấn Thủy thật sự không muốn tiếp tục dính vào chủ đề này nữa, bèn đổi đề tài, khẽ hỏi: "Sư huynh, người mới kết anh, có chỗ nào không hiểu không?"
"???" Không hiểu? Lâm Kỳ không dám xem nhẹ câu hỏi này, nghiêm túc đáp: "Ta... tạm thời không có."
Ân Vấn Thủy: "Vậy còn chuyện phá Nhập Đến?"
Hắn hỏi, trong mắt lại thấp thoáng nét cười sâu xa như nhớ đến điều gì đó.
"......"
Nghĩ tới quá trình phá Nhập Đến của mình, Lâm Kỳ có muốn hỏi cũng ngượng chẳng dám mở miệng.
Chuyện đó cứ coi như là... xả thân chứng đạo đi...
Đm, ai thèm cái kiểu xả thân đó chứ!
"Không... không có, không có."
Ân Vấn Thủy gật đầu: "Sau này có chuyện gì nhớ hỏi ta."
Đừng dại dột làm chuyện tự hủy Nguyên Anh vì tâm ma nữa.
Lâm Kỳ gật đầu: "Được." Sau đó y chợt nhớ mai phải đến đại vực thứ nhất để vào Quy Khư chi cảnh, bèn hỏi: "Quy Khư chi cảnh rốt cuộc là nơi như thế nào?"
"Bao năm qua ta cũng không biết giờ nó đã biến đổi ra sao nữa."
Nghe từ miệng hắn nhẹ nhàng thốt ra hai chữ "bao năm", Lâm Kỳ bỗng cảm thấy có chút chua xót, y đưa tay vén tóc hắn ra, Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, mỉm cười nắm lấy cổ tay y.
Ngoài điện Ma Vực, trăng sáng treo cao, ánh trăng vàng nhạt lặng lẽ rọi qua khung cửa, in bóng vào đáy mắt hai người.
Trong đôi mắt hoa đào quen thuộc ấy, sóng nước lưu chuyển, ánh nhìn lấp lánh như ngấn lệ.
Trong khoảnh khắc đó, lòng Lâm Kỳ khẽ rung động, y cúi xuống hôn lên đôi mắt của Ân Vấn Thủy, nụ hôn rất nhẹ, Ân Vấn Thủy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hơi thở phả lên mặt khiến người ta thấy ngưa ngứa, nụ hôn đơn thuần mà vụng về ấy lại khiến hắn không nhịn được mà mỉm cười.
Một cái chạm nhẹ tựa lông vũ.
Lâm Kỳ cũng bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!