Chương 90: Mộc Thanh Ca

Edit: Choze

Beta: Wine

Lâm Kỳ phải mất một lúc mới nhớ ra người trước mặt là ai.

Văn Nhân Ngữ, vị tiền bối từng dẫn y vào Ma Vực.

Đột nhiên gặp lại có cảm giác như đã qua một kiếp.

Văn Nhân Ngữ cầm trong tay cây sáo dài bằng ngọc bích. Cơn bão xung quanh không làm hắn lay chuyển chút nào, đôi mắt hắn mang theo cả cơn cuồng phong, nở nụ cười điên dại: "Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng cũng ra rồi."

Lúc này Lâm Kỳ cũng đã đạt đến tu vi Nguyên Anh, lại từng tái tạo kinh mạch lần thứ hai, nếu bây giờ phải giao đấu với Văn Nhân Ngữ chưa chắc đã rơi vào thế yếu.

Huống chi bên cạnh y còn có Ân Vấn Thủy. Xem ra lần này thắng bại đã rõ.

Y bắt đầu đánh giá Văn Nhân Ngữ...

Ánh mắt của Văn Nhân Ngữ từ đầu đến cuối chỉ dừng lại trên người Ân Vấn Thủy, ánh mắt ấy như thể muốn phun ra nọc độc, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiện nhân!"

Lâm Kỳ: "..." Không lẽ hắn điên rồi?

Ân Vấn Thủy chỉ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một hạt bụi dưới chân.

Văn Nhân Ngữ đã gần như tẩu hỏa nhập ma, thậm chí có thể nói là sắp bước vào trạng thái điên cuồng.

"Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!" Hắn kích động tiến lên một bước, cơn ghê tởm bị đè nén bao lâu nay cuối cùng cũng bùng phát: "Ta đã nói rồi! Làm sao có thể! Sao ta có thể yêu ngươi! Thì ra... thì ra tất cả đều là kiếp trước! Là nghiệt duyên kiếp trước!"

Lâm Kỳ: "......"

Wtf?!

Ngươi thử mắng thêm một câu nữa xem?

Phản ứng *****ên của Ân Vấn Thủy là bật cười, một nụ cười lạnh đến rợn người, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn Văn Nhân Ngữ.

Năm đó hắn đã khiến thời gian quay ngược, làm sụp đổ toàn bộ thế giới cũ, khiến mọi thứ quay lại về khoảnh khắc trước khi Mộc Thanh Ca ra đời.

Không ngờ giữa dòng nhân quả vẫn còn người bị ảnh hưởng.

Tâm trạng hiện tại của Văn Nhân Ngữ gần như phát điên, vừa là giải thoát, vừa là phẫn nộ.

Ban đầu hắn tiến vào nơi này vốn là để báo thù mối nhục khi xưa, không ngờ lại tình cờ phát hiện ra đáp án cho câu hỏi khiến hắn dằn vặt bấy lâu.

Cảm giác tim đập thình thịch khi nghe thấy cái tên đó, cảm giác bồn chồn không rõ lý do.

Cái gọi là "thiên mệnh", cái gọi là "sắp xếp của Thiên Đạo", cái gọi là "tình yêu"? Chẳng qua chỉ là nghiệt duyên ***** của kiếp trước!

Đó không phải tình yêu!

Càng không liên quan gì đến Thiên Đạo!

Chỉ là kiếp trước hắn bị Ân Vấn Thủy dùng mê thuật!

Kiếp này vẫn còn bị dư âm của mê thuật đó chi phối!

Lâm Kỳ không thể nghe tiếp được nữa, bước lên một bước, chắn trước mặt Ân Vấn Thủy, rút kiếm Lăng Vân chỉ xuống đất: "Văn Nhân tiền bối, xin giữ lời lẽ."

Lúc này Văn Nhân Ngữ mới chú ý tới y, đồng tử co rút: "Ngươi... ngươi kết anh rồi?!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!