Chương 9: Yến Vô Di

Edit: Nhiên Nhiên

Pate: Wine

Vân kiều lơ lửng trên không trung, không có hàng rào mà chỉ là những tấm gỗ nối liền nhau.

*Vân kiều: cầu mây

Đi trên vân kiều như bước đi trong mây.

Tam Giáo Điện ở phía cuối đường, dưới bầu trời xanh thẳm, thánh quang lưu chuyển.

Điều này khiến cho tâm trí của Lâm Kỳ quay trở lại mười sáu năm trước.

Y bái sư năm năm tuổi, chính là từng bước một đi từ nơi này đến cuối, không có biện pháp bảo vệ an toàn cũng không ai bên cạnh, mây mù u ám, con đường vô vọng, từng phút từng phút một đều như đang hủy hoại niềm tin của một đứa trẻ.

Lo lắng không có điểm dừng, cô đơn một mình giữa bầu trời bao la, nguy hiểm, chỉ cần sơ suất một chút là sẽ tan xương nát thịt. Quan trọng hơn là mê mang, sợ đi đến cuối cùng sẽ quên mất sơ tâm, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con đường phía trước, chân bước đi như một cái xác không hồn.

Sau này y mới biết, đối với những người lần đầu tiên bước lên vân kiều mà nói, chiếc cầu này còn được gọi là Vấn Tâm đạo. Những người có ý thức hỗn loạn và vô cảm thì cả đời này cũng không thể đi đến cuối đường.

Y cứ thế bước đi cho đến khi chân phồng rộp lên mới dừng lại, cơn đau dần đánh thức thần kinh đã sớm tê liệt của y, trong đầu y hiện lên một câu hỏi...

Y đang làm gì vậy?

Thế giới trống rỗng không có một chút âm thanh, phóng mắt ra cũng chỉ là một mảnh hư vô.

Mây trắng chồng lên nhau, ánh nắng chói chang.

Đủ mọi chuyện cũ hiện lên trong đầu.

Cuốn sách kỳ lạ ở hiện đại, những lời chúc mừng tràn ngập vào ngày sinh nhật của y trong nhà họ Lâm, thiên phú tu đạo kinh người từ nhỏ và tuổi thơ cùng những đứa trẻ hàng xóm tranh cao thấp.

Trước giây phút cuối cùng khi y bước lên vân kiều này, trưởng môn Lâm gia đã cảnh báo y, "A Kỳ, ngay khi con bước vào tiên môn, mọi gốc rễ của con sẽ bị cắt đứt. Sinh con là cha mẹ, mà bầu bạn với con chỉ có ngày dài tháng rộng. Từ nay về sau gặp bất cứ chuyện gì cũng không được quên câu trả lời trong từ đường, biết chưa?"

Từ đường Lâm gia, trước mặt tổ tiên, vấn tâm thạch.

"Lâm Kỳ, vì sao ngươi phải tu tiên."

Ngàn lời vạn tiếng, bất kể nam nữ.

Thanh âm non nớt của đứa trẻ ba tuổi chợt phá tan im lặng, mê mang, âm thanh trong trẻo tràn ngập như tiếng chuông trấn hồn.

"Vì về nhà."

Vì về nhà...

Y chợt mở mắt ra, chỉ thấy cây cầu tan biến và mây trắng tan dần.

Trong một khắc, bầu trời và mặt biển xanh bao la trải dài trước mắt.

Y quỳ gối trước bậc ngọc, có hai người đang đứng bên trong lối vào Tam Giáo Điện.

Một người mũ cao đai rộng, tiên phong đạo cốt, một người tuyết y tuyệt mỹ, lạnh lùng như băng.

"Ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?"

Âm thanh vọng lại từ xa xăm nhưng lại không bớt đi sự lạnh lùng trong đó.

Y dập đầu, cúi lạy nói, "Đồ nhi nguyện ý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!