Chương 89: Biến số

Edit: Choze

Beta: Wine 

Lâm Kỳ quỳ gối nơi đất, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, mắt đỏ hoe, thần sắc trống rỗng như mất hồn, thất khiếu đều đông cứng, chỉ biết nhìn về phía trước. 

Ánh sáng trắng từ ngoài điện tràn vào, bao phủ lấy cả thế gian. 

Người đàn ông đứng nơi cửa điện, áo đen chạm đất, mỗi bước chân đi qua, đất đai đều trở nên cằn cỗi. 

Sự xuất hiện của hắn xua tan hết thảy bóng tối nơi đây, cũng xua tan chấp niệm cuối cùng từ nhiều năm trước của chính mình. 

Gió nhẹ cùng ánh sáng dịu dàng lau khô giọt lệ nơi khóe mắt, Lâm Kỳ nghe thấy âm thanh vụn vặt bên cạnh. 

Y nghiêng đầu nhìn sang. 

Bên cạnh là vị tôn giả đang cầm bút vẽ tranh, thân thể bất tử ngồi đó cả ngàn năm đang dần hòa tan vào ánh sáng trắng. 

Tóc tai phai mờ, thân xác tan biến. 

Cuối cùng ánh sáng tan đi, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành bộ hài cốt khô cằn. 

Một bóng người phủ xuống, Lâm Kỳ quay đầu, bắt gặp một đôi mắt quen thuộc. 

Đầu óc y như đình trệ. 

Rõ ràng là người ấy đang mỉm cười, vậy mà nước mắt y lại rơi lã chã. 

Ân Vấn Thủy thở dài trong lòng, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi dòng lệ trên má y, nước mắt nóng bỏng như thiêu đốt lan đến tận tim gan, dần dần hòa tan lớp băng đã bủa vây hắn suốt hàng vạn năm. 

Hắn mỉm cười như thở dài: "Đừng khóc nữa... được không?" 

Được không? 

Lâm Kỳ đột ngột kéo tay áo hắn, cả người nhào tới, môi va vào môi hắn làm răng đụng nhau đau điếng, nhưng niềm vui sướng khôn xiết khi tưởng đã mất rồi lại tìm lại được cùng với nỗi sợ hãi không tên đã đánh tan hết lý trí. 

Y tham lam hít lấy hơi thở của hắn. 

Ân Vấn Thủy dịu dàng ôm lấy y, mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi y vụng về lục lọi trong khoang miệng mình, chẳng theo quy tắc nào, chỉ có nỗi tuyệt vọng cùng thân mật khắc cốt. 

Nước mắt của Lâm Kỳ vẫn lặng lẽ rơi, không phát ra tiếng. 

Đợi đến khi tâm tình kích động đến mức gần như sụp đổ của y rốt cuộc cũng ổn định lại, những vệt nước mắt trên mặt cũng đã khô. 

Thấy y cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Ân Vấn Thủy khẽ cười dịu dàng: "Khóc đến xót xa như vậy, giờ đã thấy đỡ hơn chưa?" 

Lâm Kỳ nói: "Xin lỗi." 

Ân Vấn Thủy khẽ ừ một tiếng, trong đôi mắt hoa đào ánh lên nét dịu dàng: "Ừ, ta tha thứ cho em." 

Lâm Kỳ lau nước mắt, tâm trạng đảo lộn như trời long đất lở, giờ phút này, y không muốn nói gì, cũng chẳng muốn làm gì nữa. 

Thì ra, chia ly và mất mát lại có thể khiến người ta sợ hãi và phát điên đến thế. 

Mà y, chẳng qua chỉ mất đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. 

Còn Ân Vấn Thủy thì sao? 

Ân Vấn Thủy nhìn thấu tâm tư y, mỉm cười nói: "Chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi." 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!