Edit: Choze
Beta: Wine
Ma Vực quả thực đã thay đổi không ít.
Nơi đây đã có ánh sáng, có ngày đêm luân chuyển, gió cát từng cuồng loạn giờ lặng yên khiến nơi này mang theo một vẻ đẹp kỳ dị.
Ấn tượng sâu sắc nhất của Lâm Kỳ với Ma Vực chính là Ác Linh Cốc, bởi vì đó là nơi y từng suýt mất mạng.
Các tu sĩ dùng pháp thuật tạo nên cao ốc, biến cồn cát thành núi non, cát vàng phủ lên cỏ xanh, hoa cỏ đung đưa nở rộ dưới vòm trời.
Lâm Kỳ nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi cảm thán: "Mới có bao lâu đâu mà đã thay đổi nhanh đến vậy rồi."
Ân Vấn Thủy mỉm cười: "Muốn đi xem không?"
"Ừm, được."
Nơi họ đáp xuống cách Ác Linh Cốc không xa, một tòa thành mới hiện ra trước mắt, mọi thứ đều mới tinh.
Lầu các mới, phố phường mới, tựa như cây cổ thụ khô cằn đã lâu, sau trận mưa *****ên lại tái hiện sức sống xanh biếc.
Lâm Kỳ nhìn thấy một người quen cũ ở đây.
Thành Tu Minh.
Cậu đứng giữa một đám tu sĩ thiếu niên, khí thế hào sảng, tay xách con thú rừng vừa săn được, vừa cười nói vừa bước đi trên phố.
Lâm Kỳ nhớ lại khi mình mới đặt chân tới thế giới này, mọi thứ đều ngơ ngác lạ lẫm, còn Thành Tu Minh thì bao lần ném ánh mắt chê bai về phía y. Nghĩ tới đó y khẽ bật cười, chỉ vào bóng lưng kia, nói: "Người thấy thiếu niên vừa đi qua không, khi mới đến thế giới này, em từng cứu cậu ta một lần."
Ân Vấn Thủy ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn một cái, sau đó nói: "Em đúng là người tốt."
Giọng nói không mang theo cảm xúc gì.
Lâm Kỳ bĩu môi: "Nếu em không tốt bụng thì hồi đó đã chẳng cứu người rồi."
"Cũng đúng. Vậy em có thể chỉ tốt với mình ta thôi được không?"
Lâm Kỳ bật cười, mắng: "Này này, đừng có quá đáng!"
Âm Vấn Thủy đáp: "Chỉ thế thôi mà đã là quá đáng?"
Còn nhiều cái quá đáng hơn nữa kìa.
Nhìn ánh mắt hắn là biết, nếu tiếp tục nói thêm nữa thì kiểu gì cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Lâm Kỳ nói: "Người thế này là không được đâu đấy."
Ân Vấn Thủy chỉ khẽ cười, không tiếp tục nữa.
Xuyên qua đám đông, làn gió mang theo tiếng nói rì rầm.
Những người đến từ những nơi khác nhau đang hỏi cùng một câu hỏi, kể cùng một câu chuyện.
Khuynh Thiên họa năm đó vẫn là một bí ẩn, còn cứu rỗi Ma Vực lại trở thành bí ẩn mới của nhân loại.
"Hồi đó khi Khuynh Thiên họa xảy ra, ta còn đang bế quan..."
Một tu sĩ trẻ tuổi vừa nói vừa cười với đạo hữu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!