Chương 49: Thanh Nữ

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Trong lòng Lâm Kỳ thật sự không muốn đến đại vực thứ ba để thi đấu vòng hai.

Sắc mặt của y quá kỳ lạ, ngay cả Nguyên Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn đẩy nhẹ, hỏi: "Ngươi sao vậy? Trông chán nản thế. Bí cảnh đó! Chẳng biết có bao nhiêu tiền bối để lại bảo vật trong đó đâu."

Bảo vật của các tiền bối để lại? Còn phải xem ngươi có mạng để lấy không đã.

Bí cảnh Sơn Thủy ở đại lục Thương Trạch ba năm mở một lần, các tu sĩ ra vào không biết bao nhiêu, đến giờ cũng chưa nghe thấy ai có được truyền thừa hay bảo vật quý giá nào từ đó.

Lần trước y may mắn gặp được Bổ Thiên Thạch mà cũng chẳng có ích gì.

Lâm Kỳ nhếch mép: "Trong bí cảnh nguy hiểm vô số, ngươi nhớ cẩn thận."

Nguyên Chu càng tò mò: "Không phải bí cảnh, vậy, hehe, chẳng lẽ ở đại vực thứ ba có ai ngươi không dám gặp?"

Lâm Kỳ đẩy hắn ra: "Ngươi nói lắm thế."

Nguyên Chu cười đáng khinh: "Ta biết rồi!" Hắn chỉ vào Lâm Kỳ, "Mặt mũi ngươi kì quặc thế kia, chắc chắn ở đại vực thứ ba đã chọc phải cả đống hoa đào thối!"

Lâm Kỳ: Chết tiệt, ngươi độc mồm thật.

Đó không phải là hoa đào mà là hoa ăn thịt người, cám ơn.

Lâm Kỳ không để ý đến hắn, tự mình bước về phía trước.

Nguyên Chu thỏa mãn trí tò mò của mình, nhanh chóng bước lên vỗ vai Lâm Kỳ như người từng trải: "Huynh đệ ngươi đừng ngại, trước mặt phụ nữ ngươi không được yếu đuối, ngươi mà yếu đuối là họ lại càng tấn công mạnh hơn. Sợ gì, dù trước kia ngươi có bội tình bạc nghĩa cũng không sao, dỗ ngọt vài câu là họ lại mềm lòng thôi, mà có quá hơn thì cũng chẳng vấn đề gì, cứ dùng khổ nhục kế là xong."

Lâm Kỳ liếc hắn cười khẩy: "Ngươi sống đến giờ chắc chưa từng được nữ tu sĩ nào cảm mến nhỉ."

Nguyên Chu sĩ diện, mặt dày nói: "Ai bảo! Nữ tu sĩ muốn kết đạo lữ với ta ở đại vực của ta có thể xếp hàng dài từ nhà ta đến cổng thành."

Với tư tưởng yêu đương đầy độc hại của ngươi mà còn có thể tự kiếm được vợ sao, cô nương nào hy sinh đến mức đó vậy? Lâm Kỳ nói: "Vậy xem ra nhà ngươi ở ngay cạnh cổng thành rồi."

"Ê! Ngươi sao lại như vậy chứ!"

Bị Nguyên Chu bất ngờ ngắt lời, tâm trạng của Lâm Kỳ bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.

Y lau mặt, tự nhủ trong lòng rằng dù sao thì cũng phải đối mặt, thực ra chỉ là một câu nói thôi mà.

Còn về phản ứng của Ân Vấn Thủy sau khi bị từ chối... Lâm Kỳ đặt mình vào vị trí của hắn, xét từ góc nhìn của một thằng con trai, nếu bị từ chối, *****ên hẳn là y sẽ thấy chút thất vọng, buồn bã, nhưng sau đó y vẫn có thể tử tế và chân thành chúc phúc cho đối phương.

Dù sao thì cầm lên được bỏ xuống được cũng là một phong thái đáng quý.

Mà Ân Vấn Thủy trông cũng chẳng giống kẻ thần kinh.

Lâm Kỳ dần thuyết phục bản thân rằng thực ra chuyện này không hề khó xử như y nghĩ. Có lẽ, chuyện giữa con trai với nhau lại càng dễ giải quyết hơn.

Chẳng bao lâu sau, hai chiếc phi thuyền của Bà Sa cung đã đáp xuống trước cổng sơn trang.

Phi thuyền rất lớn, mỗi chiếc có thể chở đến trăm người. Trên đó đã có một vị trưởng lão của Bà Sa cung đứng sẵn, là người mà Lâm Kỳ gặp hôm qua.

Đúng là trùng hợp.

Lâm Kỳ theo đám đông bước lên thuyền, y có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lùng của Từ trưởng lão quét qua mình từ đầu đến chân.

Hòa vào đám người, Lâm Kỳ bị nhiều người bắt chuyện nhưng y lại lịch sự khéo léo thể hiện rằng mình không muốn lập đội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!