Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Lâm Kỳ dành hai ngày để cẩn thận nắm bắt kiếm ý Vô Cực.
Khi y ổn định lại thì cũng chỉ còn một ngày nữa là đến trận đấu, y vẫn chưa biết Tạ Bạc Ẩn đã chết hay chưa, nghĩ đến đây, Lâm Kỳ cầm kiếm lên bước ra khỏi cửa.
Chuyện luôn đè nặng trong lòng đã được giải quyết, cả người nhẹ nhàng hơn, tinh thần khoan khoái, hoàn toàn không còn cái vẻ chán nản như mấy ngày trước. Sau khi đột phá kiếm ý Vô Cực, cảm giác về thế giới của y trở nên nhạy bén hơn, bỗng một cơn gió thổi qua, mang theo một chiếc lá trúc khẽ lướt qua má, hương thơm dịu dàng thoang thoảng.
Lâm Kỳ giơ tay bắt lấy chiếc lá trúc, tự cười lẩm bẩm: "Về đến Côn Ngô nhất định phải khoe khoang một phen, chút tiến triển của kiếm ý này quả thật không dễ dàng gì."
Y cưỡi kiếm bay qua rừng trúc, tiến về sơn trang.
Bên ngoài sơn trang, y lại gặp Nguyên Chu.
Đứa nhỏ này đang ngồi ở bậc thềm trước cổng sơn trang, nhìn chằm chằm về phía trước như chờ đợi điều gì đó, xung quanh có lác đác vài người khác.
Lâm Kỳ tiến tới bên cạnh, "Ngươi ngồi đây làm gì?"
Nguyên Chu ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười thần bí, kéo tay áo y khẽ nói: "Lại đây, lại đây, ngươi ngồi xuống rồi ta nói."
Lâm Kỳ nghe theo ngồi xuống.
Nguyên Chu nói, "Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi về Nhiếp Tịch Nhan không?"
Lâm Kỳ: "Nhớ."
Nguyên Chu cười hì hì: "Lần trước Tạ Bạc Ẩn thật sự gặp chuyện rồi. Lúc động sập xuống gã còn đang ở bên trong, giờ vẫn còn đang nằm hôn mê trong sơn trang. Nhiếp Tịch Nhan có vẻ quan hệ rất tốt với gã, ngày nào cũng đến thăm ba lần. Hehe, ta ở đây đợi nàng để làm quen đó."
Lâm Kỳ nhướng mày.
Tạ Bạc Ẩn đang hôn mê? Cũng coi như là tin tốt, nhưng còn tùy vào loại hôn mê nào... Nếu là loại hôn mê vẫn có thể bị đọc ký ức thì thật ra cũng không khác gì tỉnh táo.
Lâm Kỳ nói: "... Sao Nhiếp Tịch Nhan không ở lại trong sơn trang?"
Nguyên Chu nói: "Người ta bận mà, nữ thần của ta là đệ tử đặc biệt của Bà Sa cung đó."
Lâm Kỳ muốn nhắc nhở hắn: "Nữ thần của ngươi và Tạ Bạc Ẩn có quan hệ tốt đến mức này, ngươi có thể ngừng hy vọng rồi."
Nguyên Chu trợn mắt: "Ngươi biết cách nói chuyện không thế?"
Lâm Kỳ không đáp, trong lòng nghĩ đến một chuyện khác: nếu Tạ Bạc Ẩn đang hôn mê thì đối thủ của y ngày mai sẽ là ai? Tiện thể cảm thán, ai nói số 44 thật không may thì quả đúng là không may.
Nguyên Chu bên cạnh đột nhiên kéo mạnh tay áo Lâm Kỳ khiến y giật mình, chỉ nghe thấy Nguyên Chu phấn khích hét lên: "Nhìn đi! Nhìn đi! Đến rồi, đến rồi!"
Nhiếp Tịch Nhan tới rồi.
Thông thường mỹ nhân xuất hiện luôn mang theo hào quang và nhạc nền.
Nhưng Lâm Kỳ chẳng có ấn tượng gì tốt với Bà Sa cung, tuy không đến mức giận chó đánh mèo lên một cô gái, nhưng y thực sự không có cảm tình với Nhiếp Tịch Nhan.
Phía sau Nhiếp Tịch Nhan còn có mấy đệ tử Bà Sa cung đi theo. Toàn bộ đều mặc áo đỏ, chỉ mình nàng mặc y phục hồng nhạt, môi son mắt hạnh, tóc dài búi cao, da mịn như ngọc, dung nhan mỹ lệ, khí chất cũng tạm ổn.
Những tu sĩ ngồi đây có lẽ đều là hạng như Nguyên Chu, thấy mỹ nhân đến thì lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh, từng người một nói: "Chào Nhiếp tiểu thư."
Ánh mắt Nhiếp Tịch Nhan lướt qua bọn họ, không nói một lời, lạnh lùng vô cùng.
Lâm Kỳ không có chút hứng thú nào với vị Nhiếp tiểu thư này, y chỉ lướt qua dung mạo, không đưa ra nhận xét, sau đó tập trung vào tu vi của nàng – Trúc Cơ hậu kỳ, cũng xem như có tư chất không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!