Chương 45: Vô cực

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Nhưng mà Tạ Bạc Ẩn còn ở trong đó thì có liên quan gì đến y chứ, chết rồi thì càng tốt, hết chuyện, gã có khác gì thằng điên chạy khắp nơi cắn người lung tung đâu, một nửa sự xui xẻo của y hôm nay đều do tên đó mà ra.

Lâm Kỳ nghiến răng hận thù không thôi, tối nay đúng là một trải nghiệm tệ hại. Y kéo lê cánh tay bị thương, mặt mày ủ rũ quay trở về.

Y nằm xuống giường, không muốn nghĩ ngợi gì, đầu óc trống rỗng chỉ muốn ngủ.

Thế nhưng trong mơ cũng chẳng yên ổn.

Y mơ thấy những cành hoa mai trên bức bình phong bỗng sống dậy. Y ngẩng đầu, người nọ cúi xuống, một đóa mai năm cánh nhẹ nhàng rơi trên chân mày y, bàn tay thanh tú của người đó nhẹ nhàng giữ lấy đóa hoa, cầm bút cẩn thận phác họa từng nét, dịu dàng quyến luyến.

Ngày hôm sau, Lâm Kỳ vừa tỉnh dậy đã vội vàng lao ra khỏi ngôi nhà tre, úp thẳng mặt vào vũng nước nhỏ trên núi.

Lúc này, cuối cùng y cũng tỉnh táo lại.

Y ngẩng đầu, dùng tay vỗ mạnh vào trán, mắng lớn: "Chắc chắn ta bị mê hoặc rồi!"

Giấc mơ gì mà điệu ***** thế! Vẽ hoa mai à? Đời y chưa bao giờ tao nhã như thế, không, đúng hơn là điên rồi mới làm như thế!

Lâm Kỳ hất mấy giọt nước trên tóc, xoa mặt, mạnh mẽ kéo tâm tư của mình trở về thực tại.

Không biết Tạ Bạc Ẩn đã chết hay chưa, chết rồi thì tốt, nếu chưa thì càng phiền phức. Thù mới hận cũ chồng chất, trận đấu giữa bọn họ chắc chắn sẽ có người phải chết.

Dù Bà Sa cung đã quy định rõ ràng không được lấy mạng người, nhưng âm thầm làm thì lại là chuyện khác. Hơn nữa với địa vị của Tạ Bạc Ẩn ở Bà Sa cung, dù y có chết ngay tại chỗ cũng chẳng ai dám ho he.

Chết tiệt, nghĩ thế nào cũng thấy mình ở tình thế bất lợi.

Lâm Kỳ suy xét đến thực lực của đôi bên, xét về kiếm ý và tu vi thì Tạ Bạc Ẩn thua y một bậc, nhưng nếu dùng đến mấy chiêu tà đạo thì ngược lại, đến lúc đó y mới là người gặp nguy hiểm.

Lâm Kỳ tuyệt đối sẽ không dùng những loại dược phẩm làm hại căn cơ, thà không đấu còn hơn, cái giá quá đắt.

Y còn phải về nhà, sao có thể cam tâm dừng lại ở Nguyên Anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn chắc chắn thắng được Tạ Bạc Ẩn, cách duy nhất chính là thực sự đột phá kiếm ý vô cực.

Vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn vòng về vấn đề cũ.

Lâm Kỳ thở dài, lúc trước tu thành Kiếm Tâm cũng nhờ cơ duyên kỳ lạ trong bí cảnh Sơn Thủy, lần này chỉ có ba ngày, y biết đi đâu tìm cơ duyên đây!

Hôm qua thì xui xẻo, hôm nay cũng chẳng khá hơn.

Rời khỏi tiểu viện trúc chưa được bao lâu, y đã nghe thấy tiếng người bên phía hang động sụp đổ hôm qua, hơn nữa còn rất hỗn loạn. Y cảm nhận được uy áp của tu sĩ Nguyên Anh, có vẻ như sự việc này đã làm kinh động không ít người. Lâm Kỳ quyết định không dây vào rắc rối, lặng lẽ đi vòng đường khác.

Vừa ra khỏi trang viên định đến phố xá sầm uất xem có thu hoạch gì không thì một bóng người đột ngột lao về phía y, Nguyên Chu trông như vừa mất cha mất mẹ: "Huhuhu, tối qua ta sợ chết mất! Tiếng nổ lớn như thế, ta cứ tưởng trời sập rồi chứ! Huhu, ta tưởng ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!"

Lâm Kỳ chịu không nổi nhấc hắn ra. Tên công tử này ngủ đến độ đầu úng nước luôn rồi à? Dù y có chết cũng chẳng liên quan gì đến Nguyên Chu.

"Ngươi làm gì ở đây?" Lâm Kỳ hỏi.

Sau khi bị nhấc ra Nguyên Chu lấy tay dụi dụi mắt: "Tối qua nghe thấy tiếng động, ta sợ quá lăn xuống giường, định đi tìm ngươi nhưng bị người ta cản lại. Họ không cho ta đến gần chỗ đó, ta lo muốn chết nên đành đứng chờ ngươi ở cổng trang viên, thử vận may thôi."

Lâm Kỳ đáp: "Ồ, vậy vận may của ngươi cũng được đấy."

Nguyên Chu vẫn còn sợ hãi chuyện tối qua, sau khi chắc chắn Lâm Kỳ không sao thì lại gào lên: "Làm ta sợ hết hồn! Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lâm Kỳ nói: "Chỉ là sập một cái hang động thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!