Chương 44: Sụp đổ

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Lâm Kỳ run rẩy chỉnh lại bộ hài cốt, với tình trạng căng thẳng như hiện tại, chắc nói ra lời cũng cà lăm mất. Vậy nên y quyết định im lặng, bộ hài cốt ngồi ngay ngắn đằng sau, cả người Lâm Kỳ đứng đờ ra tại chỗ, nét mặt cực kỳ phức tạp, tâm trạng một lời khó nói hết.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ nhân của cung điện này chính là vị tôn giả trong truyền thuyết, còn bộ hài cốt này chắc chắn là một trong những phân thân của ngài.

Sự thật này thực sự khiến người ta nghẹt thở, một loạt câu hỏi bùng nổ trong đầu Lâm Kỳ.

Tại sao lại có ngọn núi này? Tại sao lại có cung điện đó? Tại sao lại có hành lang dài khắc đầy những người que? Tại sao... trong tay ngài ấy... lại nắm một đóa hoa.

Lâm Kỳ cảm thấy nếu còn nghĩ tiếp, có lẽ y sẽ tưởng tượng ra cả một màn bi kịch đầy nước mắt. Y xoa xoa tay, tự dưng cảm thấy lành lạnh, nhìn xuống thì thấy đóa hoa Bà Sa từng nằm trong tay bộ hài cốt giờ đã rơi xuống, nằm ngay trước chân y.

Lâm Kỳ ngồi xổm xuống, ngẫm nghĩ một lúc rồi vươn tay nhặt đóa hoa lên. Đóa hoa Bà Sa nhỏ nhắn đáng yêu, ban đầu còn tưởng là hoa giả, nhưng khi nhìn gần mới phát hiện đó không chỉ là hoa thật mà còn rất đẹp.

Thật tinh xảo, khác hẳn những gì trước đây y từng thấy, cũng không giống với những gì y đã gặp ở Bà Sa hoa cốc, bông hoa nhỏ nằm trong lòng bàn tay, cánh hoa mềm mại như đang khép lại nhẹ nhàng, tựa như một mỹ nhân say ngủ, không sợ cái lạnh.

Màu hoa đỏ tươi, trong suốt như ngọc huyết, đến mức có thể nhìn thấy cả đường vân trong lòng bàn tay qua cánh hoa mỏng manh.

Bao nhiêu năm rồi mà hoa vẫn sống, hẳn không phải vật tầm thường.

Nhưng... thứ xứng đáng được người giữ trong tay cho dù đã biến thành tro bụi chắc chắn phải rất quan trọng với chủ nhân.

Vậy nên, Lâm Kỳ lại phải cắn răng làm một việc rất rùng rợn.

Y nhìn chằm chằm vào bông hoa, miệng lẩm bẩm: Má nó, mình còn phải nhét lại cái thứ này.

Lâm Kỳ giữ nguyên tư thế nửa quỳ, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào góc áo đen. Chất liệu áo vô cùng sang trọng, lạnh như băng, những đường thêu mờ nhạt, hoa văn thủy mặc giống như được vẽ lên bằng mực.

Trong cung điện rộng lớn tĩnh lặng uy nghiêm, có một bức bình phong màu xanh xám, những bông mai đỏ từ trên trời buông xuống, cành đen quấn quanh, rực rỡ ma mị. Lâm Kỳ khẽ chạm vào một ngón tay của người kia, xương cốt cứng lạnh khiến da đầu y tê dại, trong lòng thầm niệm mạo phạm rồi, mạo phạm rồi.

Trên trán Lâm Kỳ lấm tấm mồ hôi, y cố kìm nén hơi thở nhẹ nhàng hơn, khi đang dần dần mở ngón tay bạch cốt ra, cổ họng y không tự chủ mà nuốt khan.

May mắn thay, cho dù người kia đã chết thì vẫn khác người thường, xương cốt còn nguyên vẹn, không phải loại chỉ động một cái là rã ra hết.

Lâm Kỳ thầm nghĩ: Ta trả hoa lại cho người, người đừng để tâm đến những điều ta làm đêm nay. Cảm ơn! Người rộng lượng như thế, chắc chắn đời này sẽ cùng người tình của mình hạnh phúc viên mãn! Một lần nữa xin cảm ơn!

Y cắn môi, cúi người, nhẹ nhàng đặt bông hoa trở lại lòng bàn tay của bộ xương.

Mái tóc dài của Lâm Kỳ rủ xuống, chạm vào xương cổ tay trắng toát.

Khi Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm tưởng rằng cuối cùng đã xong, bỗng một giọt mồ hôi từ tóc mai y rơi xuống.

Một bên mặt y bỗng ngứa ngáy.

Lâm Kỳ:?

Y nhìn thấy rõ ràng, một giọt mồ hôi đang rơi xuống.

Đm! Đừng mà!

Giọt mồ hôi rơi trúng vào trung tâm của bông hoa ngay trong lòng bàn tay y.

Lâm Kỳ:.. Má má má má má!

Giọt mồ hôi rơi xuống thấm vào bàn tay bạch cốt dường như kích hoạt một cơ quan nào đó. Tiếng ầm ầm vang lên.

Bông hoa đỏ rực ấy từ từ nhạt màu, xám xịt rồi khô héo, chỉ trong chớp mắt, bông hoa tàn lụi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!