Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Ân Vấn Thủy nghe xong, nhướn mày, cười nhạt nói: "Nếu sư huynh chỉ lo về chuyện này thì không cần lo."
Lâm Kỳ: "Tại sao?"
Ân Vấn Thủy ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau, đặt trên bàn, nói: "Ta mới nghe tin gần đây, chuyện mà sư huynh nói đến, toàn bộ Ma Vực đang chuẩn bị, có lẽ là chuyện tỉnh kiếm." Hắn tự mình bổ sung, "Sư huynh có nghe nói về Khuynh Thiên họa không?"
Thật trùng hợp, y vừa bị rửa mắt bằng lịch sử Ma Vực, ngay lập tức bị hỏi về vấn đề liên quan.
Lâm Kỳ gật đầu: "Biết một chút."
Câu chuyện về một vị tôn giả thượng cổ đã dùng kiếm phân chia trời đất vì người yêu đã khuất.
Nghe thì rất si tình phải không? Vì mỹ nhân mà khuynh đảo thiên hạ, khiến bao người vô tội rơi vào địa ngục, tam quan thật là nóng mắt.
Nhưng cũng may mà vị tôn giả này là người si tình, may mà hắn yêu sâu đậm nhiều người, may mà hắn yêu một thiếu niên Ma Vực, từ đó trả lại cho Ma Vực bình yên và ánh sáng, mới cứu được một nửa sinh linh.
Ân Vấn Thủy nói: "Khi xảy ra Khuynh Thiên họa, thanh kiếm mà vị tôn giả kia sử dụng, chính là thanh kiếm họ muốn phục hồi."
Cũng chính là thanh kiếm phân chia trời đất một triệu năm trước.
Lâm Kỳ trợn to mắt.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi nói thật sao?"
Đm!
Y vừa nghe thấy gì vậy?
Các vực chủ Ma Vực đời này định nghịch thiên sao?
Ân Vấn Thủy thưởng thức biểu cảm kinh ngạc của y, gật đầu: "Không sai đâu. Thanh ma kiếm đó bị trấn áp trong Quy Khư chi cảnh. Bình an vô sự một triệu năm, cho đến khi có người phát hiện ra một bí pháp thượng cổ, là lấy máu tỉnh kiếm."
Lấy máu tỉnh kiếm.
Tức là dùng máu tươi để rót kiếm, kích hoạt kiếm linh.
Những thanh kiếm thời thượng cổ ngoài kiếm linh, thường còn có một chút linh hồn của chủ nhân chưa tan biến.
Một số hình ảnh nối lại với nhau, Lâm Kỳ cảm thấy sau lưng lạnh toát: "Lấy máu tỉnh kiếm, phải là máu của nữ tử sao."
Ân Vấn Thủy tiếp tục gật đầu, nói: "Thanh kiếm tên là Thanh Y, truyền rằng do tinh phách của thần nữ hóa thành, tính kiếm lạnh lẽo, dùng máu của nữ tử để kích hoạt sẽ hiệu quả hơn."
Ngón tay Lâm Kỳ run lên: "Vậy nên, Bà Sa Cung bắt Mạc Lưu Nguyệt là để lấy máu của nàng?"
Ân Vấn Thủy nói: "Có lẽ vậy."
Lâm Kỳ cảm thấy một luồng hàn khí: "Ma Vực chuẩn bị chuyện này bao lâu rồi?"
"Không lâu, mới vài năm gần đây."
Trong đầu Lâm Kỳ đột nhiên nhớ lại chuyện ở trấn Lạc Hà, nói: "Máu của nữ tử, nói như vậy, Ma Vực đã vươn tay tới đại lục Thương Trạch?"
Y càng nghĩ càng thấy đúng: "Trấn Lạc Hà, cây đào, máu tươi mà Đỗ viên ngoại tưới cây đào, phải chăng căn bản không vào đất, mà chảy vào Ma Vực, chảy vào Quy Khư chi cảnh."
Ân Vấn Thủy nói: "Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!