Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ nhìn Lâm Kỳ lạnh lẽo, không nói gì, một lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: "Bảo ta bớt giận? Mấy trăm năm qua, ngươi là người đầu tiên dám nói câu này trước mặt ta."
Lâm Kỳ chẳng tự hào tí nào.
Y cúi đầu, không nói gì.
Ánh mắt Văn Nhân Ngữ vẫn bình thản, cái nhìn của hắn khiến người ta khó chịu, gần như có thể hóa thành lưỡi dao xẻo mất miếng thịt của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ rất muốn than phiền, phải chăng khi địa vị và tu vi tăng lên thì lúc nhìn người khác cũng đáng sợ theo? Sư tôn của y cũng vậy, ánh mắt lạnh lùng như muốn đóng băng người khác, Ân Vấn Thủy cũng thế, dù có đang cười hay không, đôi mắt hoa đào của hắn luôn mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Chẳng lẽ không có một vị đại nhân nào hòa nhã hay sao?
Nếu không có, thì sau này để y làm vậy.
Chịu đựng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Văn Nhân Ngữ, Lâm Kỳ tự an ủi bản thân bằng cách đặt ra một hoài bão xa vời. Y thật sự không sợ Văn Nhân Ngữ giết y ngay bây giờ, vì y còn chưa đưa Văn Nhân Ngữ đi gặp Ân Vấn Thủy.
Quả nhiên, vài giây sau, Văn Nhân Ngữ nén lại cơn giận và ý muốn giết người, nhàn nhạt nói: "Lần này tha cho ngươi, giờ dẫn ta đi gặp tên quỷ kia của ngươi đi."
Tha cho y ư, chắc là định một lần giải quyết cả hai người đây mà.
Nhưng điều đó không quan trọng! Quan trọng là có thể sớm thoát khỏi tên ma đầu này!
Lâm Kỳ run rẩy nói: "Vâng, vâng."
Văn Nhân Ngữ hừ lạnh một tiếng.
Trên đường dẫn Văn Nhân Ngữ trở lại khách *****, Lâm Kỳ động não rất nhanh.
Y đã kể hết mọi chuyện lúc vào Ma Vực cho Ân Vấn Thủy nghe, lúc này bất ngờ dẫn Văn Nhân Ngữ đến quấy rầy, chắc Ân Vấn Thủy cũng có thể đối phó được.
Chỉ là diễn biến sau đó thế nào y không biết.
Có lẽ họ đã quen nhau từ trước.
Có lẽ là bạn bè.
Có lẽ là kẻ thù.
Có lẽ cả hai không biết thân phận của nhau.
Nhưng có một điều rõ ràng, đó là Văn Nhân Ngữ đối với cả hai bọn họ đều không có ý tốt.
Đêm tối, trăng đã treo trên cao.
Người tá túc trong khách ***** ở thành Lạc Xuyên chủ yếu là các tu sĩ, đèn mỗi phòng đều sáng rực, linh lực xung quanh dao động.
Lâm Kỳ vừa bước qua ngưỡng cửa khách *****, lập tức có một luồng thần thức quét vào trong đầu.
Có lẽ vì đã xảy ra nhiều lần, y đã quá quen thuộc với luồng thần thức này.
Luồng thần thức chiếm trọn tâm trí y.
Ân Vấn Thủy nói: "Sao giờ này mới về, huynh đã đi đâu vậy?"
Phía sau Lâm Kỳ là Văn Nhân Ngữ một tấc không rời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!