Chương 29: Lạc xuyên

Edit: Nhiên Nhiên

Beta: Wine

Một tháng? Còn tận một tháng nữa, vậy là quá đủ rồi!

Lâm Kỳ nói: "Đa tạ sư tôn."

Vi Sinh Lan cảnh cáo nói: "Nhớ kỹ, chuyện của Ma Vực, tốt nhất con đừng can thiệp vào."

"Vâng, đệ tử tuân lệnh sư tôn."

Tuân lệnh sư tôn?

- Vi Sinh Lan nghe thấy bốn chữ này thì buồn cười, mười lần thì đã chín lần không nghe lời, vậy mà còn mặt mũi nói lời này.

Nhưng dù sao bản tính bao che người nhà vẫn chiếm phần nhiều, Vi Sinh Lan lại nói: "Lúc nguy hiểm mà biết mình không đủ năng lực, đừng mù quáng gắng sức. Nếu thực sự không tránh được thì liên lạc với ta."

Người phất tay, từ xa, ánh sáng màu xanh lục uốn lượn tạo thành những chiếc lá cuốn quanh trên cổ tay Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ kinh ngạc cúi đầu, thấy một chiếc vòng bảo hộ bằng ngọc bích dính trên người mình, "Sư tôn… đây là?"

Chỉ nhìn ánh sáng xanh ngọc lấp lánh từ các chi tiết chạm khắc đã biết là vật không tầm thường.

Vi Sinh Lan gật đầu: "Vật này tên là Liên Ngọc, sau này muốn liên lạc với ta, chỉ cần nhìn vào vòng ngọc niệm tên ta là được."

Thần kỳ như vậy!?

Lâm Kỳ giơ tay phải lên, tay trái không ngừng ***** chiếc vòng ngọc.

Cảm giác mát lạnh, rất thoải mái.

Y mừng rỡ nói: "Cảm ơn sư tôn."

Vi Sinh Lan gật đầu, tiếp tục dặn dò vài câu không quá quan trọng rồi để Lâm Kỳ đi, nhắc nhở trong vòng một tháng phải nhanh chóng xong việc này.

Dòng sông chính của Ma Vực là sông Bà Sa, chảy từ Vong Linh cốc của thiên cực, uốn quanh Vọng Hương Đài, thẳng đến Quy Khư chi cảnh, kéo dài xuyên suốt bảy đại vực và các môn phái lớn.

Lâm Kỳ ngự kiếm phi hành vạn dặm, cảm thấy hơi mất sức, liền dừng lại, định tìm một quán trọ vào nghỉ ngơi. Tu vi Ân Vấn Thủy không bị áp chế, thản nhiên lướt mây đuổi theo sau Lâm Kỳ.

Đi qua một khu rừng, trăm hoa đua nở khắp nơi, chim chóc tĩnh lặng, rừng sâu khí lạnh, những nhánh sông nhỏ chảy dọc cánh rừng.

Lâm Kỳ ồ lên một tiếng, cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, khu rừng và dòng sông này rất bình thường như bao ngọn núi khác, không có gì khác lạ, nhưng y lại cảm thấy rất quen mắt.

Để xác nhận lại, y đặc biệt cưỡi kiếm xuống để quan sát thật kỹ. Đi trong rừng, những hàng cây to lớn, ánh sáng lác đác, dòng sông nhỏ uốn lượn như rắn, ánh mắt y lướt qua một hồ nước tự nhiên hình bầu dục ở trung tâm khu rừng, cuối cùng Lâm Kỳ cũng nhớ ra.

Quả thật y đã từng thấy qua cảnh này, vào một năm nào đó trong Sơn Thủy cảnh.

Ân Vấn Thủy theo y đi một vòng, lên tiếng: "Sư huynh, huynh đang làm gì vậy?"

Lâm Kỳ nói: "Ta thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc."

Ân Vấn Thủy cười: "Thật sao?"

"Ta nhớ đã thấy khung cảnh y hệt thế này trong Sơn Thủy cảnh." Lâm Kỳ gật đầu, tay chỉ vào hồ nước xanh biếc: "Thật trùng hợp, ngay cả vị trí cũng giống."

Ân Vấn Thủy nhìn theo tay y rồi nhanh chóng dời mắt, nói: "Có khi chủ nhân của Sơn Thủy cảnh là người của Ma Vực cũng nên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!