Edit: Nhiên Nhiên
Beta: Wine
Lâm Kỳ nghe tiếng, chỉ thấy một người hầu mặc đồ gia phó của Mạc phủ lảo đảo chạy vào.
Người hầu đó nhìn thấy Lâm Kỳ, lập tức dốc hết sức chạy tới, quỳ xuống trước mặt y, dập đầu liên tục: "Tiên nhân! Xin ngài hãy cứu Mạc tiểu thư!"
Ân Vấn Thủy nhướn mày, từ trên ghế đứng lên, tiến lại gần.
Người hầu khóc nức nở: "Xin ngài cứu Mạc tiểu thư với, lần này gia chủ lại muốn đưa Mạc tiểu thư đi rồi!"
Lâm Kỳ vội xua tay: "Ngươi đứng dậy trước đã, đứng dậy đã…"
Nhưng gia phó đó khóc quá nhập tâm, hoàn toàn không nghe lời y, liên tục kêu: "Xin ngài! Tiên nhân! Xin ngài!"
Lâm Kỳ bối rối.
Ân Vấn Thủy đứng bên cạnh y, vẻ mặt lạnh lùng nhìn, nói: "Đứng dậy, nói rõ mọi chuyện."
Hắn mở miệng làm Lâm Kỳ giật mình, rõ ràng là giọng điệu lạnh nhạt, lại mang cho người ta một cảm giác không giận tự uy.
Gia phó đang khóc cũng ngừng lại, run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt hoa đào đang cúi xuống của Ân Vấn Thủy, ngẩn người.
Tam tiểu thư?!!
Không! Không phải!!
Sau khi nhìn rõ, gia phó không nói nên lời, trước đây gã luôn cảm thấy đôi mắt của tam tiểu thư rất đẹp, đẹp đến mức gã có chút ảo giác rằng đôi mắt đó không hợp với khuôn mặt thanh tú của tam tiểu thư. Bây giờ, cái không phù hợp đó thực sự không phải ảo giác.
Người đàn ông trước mặt có đôi mắt gần như giống hệt, nhưng ngũ quan và đôi mắt hoa đào đó lại hòa quyện, mang một vẻ đẹp sắc sảo khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Kỳ biết có lẽ gã đang ngạc nhiên về điều gì, lúc đầu khi y gặp Mạc Lưu Nguyệt cũng đã sốc. Thật sự quá giống nhau.
Ân Vấn Thủy lạnh lùng nói: "Chuyện gì."
Gia phó lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng lên, cố gắng hít thở đều: "Tiên nhân! Có một nhóm người đến Mạc phủ, muốn đưa Mạc tiểu thư đi, gia chủ đã đồng ý rồi! Là Mạc tiểu thư bảo nô tài đến tìm ngài!"
Lâm Kỳ nói: "Là kẻ nào, trông như thế nào?"
Gia phó lau mồ hôi trên trán: "Mặc một bộ quần áo màu đỏ, trên đó có họa tiết hoa lớn."
Ân Vấn Thủy hỏi: "Hoa gì?"
Người hầu cẩn thận nhớ lại: "Có…. có lẽ là hoa Bà Sa."
Lâm Kỳ nghiêng đầu nhìn Ân Vấn Thủy: "Ngươi biết những người đó không?"
Ân Vấn Thủy cười nói: "Áo đỏ, hoa Bà Sa, đó là người của Bà Sa Cung ở đại vực thứ nhất."
Lại là Bà Sa.
Lâm Kỳ cười nhạo: "Ma Vực các ngươi đúng là thích hoa Bà Sa thật."
Ân Vấn Thủy nhìn y: "Vậy huynh có thích không?"
"Ta bình thường."
Ban đầu thì rất thích, nhưng sau khi trồng chết mấy lần thì hoàn toàn mất hứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!