Cũng may Mạc Lưu Nguyệt vẫn là một cô nương biết giữ gìn phẩm giá, chỉ rơi vài giọt nước mắt rồi quay đầu dùng tay áo lau khô, nàng khóc đến mức mũi đỏ cả lên, trông rất đáng thương.
Trong lòng Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, y có nỗi sợ không tên với phụ nữ.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạc Lưu Nguyệt nói: "Làm phiền công tử rồi, xin công tử coi như đêm nay chưa từng gặp Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt vô cùng cảm kích."
"...... Được."
Lâm Kỳ rất ít tiếp xúc với các tiểu thư gia đình quyền quý, vì vậy cách nói chỉ dùng tên của Mạc tiểu thư khiến y có chút không quen.
Xem như y đã biết, đêm nay Mạc tiểu thư định trốn khỏi Mạc phủ.
Thời hạn một tháng sắp đến gần, vị tam tiểu thư thà chết chứ không vâng lời này sao có thể ngồi yên chờ chết?
Sự thật đúng như y nghĩ.
Đêm nay Mạc Lưu Nguyệt đã dốc hết can đảm chạy tới ngọn núi sau phủ, muốn trèo qua bức tường phía sau để trốn khỏi nơi ác mộng này. Không ngờ nửa đêm lại có người ở đây, nàng nhất thời cảm thấy bất lực, thầm nghĩ thật sự là ông trời muốn diệt mình.
Nàng chán ngấy những lời khuyên giải, an ủi từ mọi người trong phủ, những khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó nàng đã thấy quá nhiều, còn tưởng rằng đêm nay sẽ không đi được, không ngờ người này lại đồng ý ngay lập tức.
Mạc Lưu Nguyệt mừng đến phát khóc: "Đa tạ công tử! Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!"
Sau khi cảm ơn ba lần liên tiếp, nàng vén váy lên, nhanh chóng lướt qua Lâm Kỳ, chạy về phía sau vườn linh dược.
Lâm Kỳ nhìn theo bóng nàng, thở dài.
Vị tam tiểu thư này thật sự quá ngây thơ.
Dù Mạc phủ không đủ tư cách để trở thành một thế gia tu chân, nhưng ít ra cũng dính dáng đến tu chân, nàng chỉ là một người phàm, trong phủ này bất kỳ một tu sĩ Luyện Khí hậu kì nào cũng có thể dùng thần thức theo dõi vị trí của nàng.
Sao có thể trốn được?
Chỉ có điều bây giờ y cũng như người phàm, không giúp được gì, chỉ có thể chúc nàng may mắn........
Nhưng mà Mạc Lưu Nguyệt không may mắn như vậy.
Trưa hôm sau, khi Lâm Kỳ đang ngồi ăn cơm ở góc, nghe bọn người làm bàn tán hăng say về chuyện này.
"Ta nói thật, tam tiểu thư của Mạc phủ đúng là không biết điều, Mạc phủ đâu có đẩy cô ta vào hố lửa, mà cứ làm ra vẻ đòi chết đòi sống cho ai xem chứ."
"Đúng vậy. Còn bày trò bỏ trốn, thật nực cười, nghe nói gia chủ Mạc gia giận đến mức suýt đánh gãy chân cô ta, nếu không phải nể mặt vị tiên nhân kia, thì giờ cô ta đã bị phế rồi."
"Bây giờ cũng chẳng khác gì phế nhân, bị hạ lệnh cấm chế quanh nhà, không ra ngoài được."
"Không hiểu nàng ta nghĩ gì nữa."
Mọi người đều lắc đầu, trên mặt hiện rõ vẻ vui vẻ khi thấy người khác gặp nạn.
Lâm Kỳ không để chuyện này trong lòng, mọi việc đều có nhân quả riêng của nó, y không thể tùy tiện can thiệp.
Chỉ cần không phải yêu ma quấy phá, những việc như tu sĩ cướp đoạt nữ nhân phàm trần, y thật sự không quản nổi, hơn nữa gia chủ Mạc gia cũng đã đồng ý, theo lý cha mẹ đặt đâu con ngồi đó thời xưa thì đây cũng không coi là cướp đoạt.
Hơn nữa, ở nơi xa lạ như Ma Vực này, y là một kẻ vô dụng không có tu vi, muốn chết hay sao mà còn quản chuyện này?
Lâm Kỳ cũng có chút thắc mắc, không phải thắc mắc về tâm lý của Mạc tiểu thư, dù sao phụ nữ quá cảm tính, tâm tư như kim đáy biển. Y thắc mắc là vị tu sĩ Trúc Cơ kia cưỡng ép giữ lại Mạc tiểu thư, đây cũng xem như kết một đoạn nghiệt duyên, người này không sợ trên đường tu hành sau này sẽ bị báo ứng sao?
"Chẳng lẽ bởi vì yêu?"
Lâm Kỳ nhai một miếng cơm trắng, nghĩ đến đây, lập tức không biết nên đánh giá thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!