Chương 17: Người thổi sáo

Dù nói trời không tuyệt đường người, nhưng đường này cũng thật sự quá khó tìm.

Mấy ngày nay Lâm Kỳ ở trong Tàng Kinh Các đọc qua đủ loại sách cổ nhưng vẫn không tìm được gì. Như sư thúc đã nói, không thể nào xác định được thời gian và địa điểm cổng địa ngục mở ra, hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của mỗi người.

Sao lần trước y còn không biết bản thân mình may mắn vậy?

Một đêm nọ, Lâm Kỳ cảm thấy cần phải đến Lạc Hà trấn một lần nữa. Dù sao thì đó cũng là nơi lần trước cửa địa ngục mở ra, tìm được chút manh mối còn sót lại cũng tốt........

Đêm nay trăng sáng sao thưa.

Lâm Kỳ ngự kiếm, sau đó dừng chân ở hàng rào phía sân sau Đỗ phủ. Những bông hoa đào tà ác trước mặt tỏa ra ánh sáng đỏ mỏng manh dưới ánh trăng.

Y nhảy từ trên tường xuống, đột nhiên cảm nhận được một cơn gió thổi qua khiến lưng lạnh buốt.

Lâm Kỳ cảnh giác ngẩng đầu nhưng lại không phát hiện được gì. Y suy nghĩ một lúc rồi tiến sâu vào rừng đào.

Sâu trong rừng đào, Lâm Kỳ gặp được người quen.

Nửa đêm, Đỗ nhị tiểu thư mặc một chiếc áo bông vàng nhạt sắc xuân, vẫn còn đang thức, một mình đứng trước đình, tiêu điều quỷ dị.

Trong đầu Lâm Kỳ đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, ấn tượng về nụ cười ban đầu mà Đỗ nhị tiểu thư dành cho y, một khuôn mặt vặn vẹo như ẩn chứa hai linh hồn, còn có bóng dáng cuối cùng trước khi rời đi.

"Hey."

Lâm Kỳ chào hỏi.

Đỗ Nhị tiểu thư đột nhiên nhìn y chằm chằm, đồng tử đỏ tươi.

Đào hoa chướng?

Nhưng vết đỏ dừng lại trong chớp mắt, ngay sau đó lại trở về đôi mắt lạnh lùng không chút nước, hệt như ảo ảnh.

Chẳng lẽ do y hoa mắt?

Lâm Kỳ: "Sao muội còn chưa ngủ? Muội đứng một mình như thế, chẳng lẽ nha hoàn mặc kệ sao?"

Thái độ của cô Đỗ nhị tiểu thư hôm nay có thể nói là rất chân thành, nàng nhẹ giọng nói nhỏ: "Muội ngủ rồi lại tỉnh."

Đại khái là sau khi được thị nữ ru ngủ, nửa đêm lại đột nhiên mở mắt, mặc quần áo bước ra ngoài.

Lâm Kỳ: "Không ngủ được?"

Đỗ Nhị tiểu thư cúi đầu: "Có người đang khóc."

Đêm nay rất yên tĩnh, chỉ có gió lay động cành cây, hình ảnh phản chiếu giống như một đám yêu quái đang nhảy múa điên cuồng.

Người tu đạo không sợ ma quỷ, Lâm Kỳ kiên nhẫn nói: "Có nghe được là ai đang khóc không?"

"Tỷ tỷ."

Trong lòng Lâm Kỳ run lên: "Ngoài nàng ấy ra còn ai nữa?"

"Rất nhiều người, phụ nữ, đang khóc."

"Không có nam sao?"

Đỗ Nhị tiểu thư giãy giụa: "Có, nhưng thanh âm rất nhỏ." Nàng đột nhiên ngẩng đầu, quái dị liếc nhìn Lâm Kỳ, sau đó cười rộ lên ra vẻ thần bí: "Lại đây, ta sẽ nói cho huynh biết các nàng đang khóc cái gì?"

Nghe xong, Lâm Kỳ nghiêng người ghé sát tai cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!