Chương 8: Chuyến đi Hồng Kông

Khi Tô Dương về đến nhà, mẹ Tô đang trải giường chiếu cho bọn họ, đổi thành chăn ga gối đệm sạch sẽ.

Thấy Tô Dương về một mình, mẹ Tô nhìn về phía sau cô, không thấy người nào đi theo.

"Bách Xuyên đâu?"

"Anh ấy về rồi ạ."

Bà kinh ngạc, "Mẹ tưởng thằng bé bảo định ngủ ở nhà mình? Sao con không về cùng thằng bé?"

Tô Dương ngồi trên tủ đầu giường, mũi chân buồn tẻ vẽ lung tung trên sàn nhà, "Anh ấy về nhà bên nhà bố mẹ ảnh mà, con còn về gì nữa."

Mẹ Tô gật đầu, "Có chuyện gì gấp hả?"

"Không mẹ ạ, cơ mà từ lúc về anh ấy chưa đi thăm nhà lần nào nên qua cầm ít đồ thôi." Tô Dương không nói thật, tránh để mẹ cô phải suy nghĩ nhiều.

Sau khi trải ga giường, mẹ Tô ra ngoài bưng hoa quả vào cho Tô Dương, kéo ghế ngồi xuống, "Đồng Đồng, mẹ thấy chuyện khoai nướng không ổn lắm đâu, bố mẹ chồng con…"

Tô Dương ngắt lời bà: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã quyết rồi. Vì chiếu cố mặt mũi của con mấy năm gần đây, bố mẹ sắp nhàn đến hỏng rồi đấy, mặt mũi cũng không thể làm cơm ăn được."

Mẹ Tô không thể làm chủ thay chồng và con gái nên đành thôi.

Tô Dương đút một quả dâu tây vào miệng bà, "Dâu mẹ mua hôm nay ngon lắm."

Mẹ Tô nhìn cô thật lâu, "Đồng Đồng, mẹ muốn hỏi con một chuyện."

Tô Dương vẫn còn đang ăn dâu tây, gật gật đầu, "Mẹ hỏi đi ạ."

Mẹ Tô: "Bao giờ con với Tưởng Bách Xuyên định có em bé? Con cũng đã hai mươi tám rồi, mấy đứa lớn bằng con trong khu tập thể đều đã đưa con tới nhà trẻ rồi đấy. Không phải mẹ muốn giục các con, nhưng hai đứa mà cứ quanh năm suốt tháng chẳng gặp nhau được mấy lần thì không được đâu."

Dứt lời, bà buông tiếng thở dài.

Tô Dương ăn dâu tây chua ngọt song lại chẳng nếm được vị gì, cô an ủi mẹ: "Bọn con định sinh em bé vào năm sau."

Mẹ Tô vui mừng nhướng mày, nói "tốt" không dứt.

Khi Tưởng Bách Xuyên trở về, Tô Dương đã ngủ say, bố mẹ Tô vẫn còn thức, đang xem tivi trong phòng khách để chờ anh.

"Sao bố mẹ chưa ngủ thế ạ?" Tưởng Bách Xuyên có chìa khóa, tự mở cửa vào nhà.

"Bộ phim truyền hình này khá hay nên bố mẹ muốn xem." Mẹ Tô đứng lên, "Mẹ để quần áo cho con thay trong phòng vệ sinh rồi nhé. Sáng mai con muốn ăn gì?"

Tưởng Bách Xuyên khẽ cười, đáp: "Con muốn ăn mỳ cán bằng tay, giống như món mẹ làm cho con trước đây ấy."

Là mỳ cán bằng tay mà mẹ Tô làm khi còn đương chức bảo mẫu ở nhà họ Tưởng.

Mẹ Tô cười, "Con chỉ từng ăn món đấy hồi bé thôi, giờ vẫn còn nhớ rõ mùi vị cơ à?"

Tưởng Bách Xuyên: "Vâng, con vẫn luôn muốn ăn thêm lần nữa."

Mẹ Tô cười vui vẻ, xoay người vào bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai.

Sau khi tắm xong, Tưởng Bách Xuyên vào phòng ngủ nhưng không bật đèn, mượn ánh sáng yếu ớt từ di động để leo lên giường.

Tô Dương ngủ rất say, Tưởng Bách Xuyên dùng cằm cạ cạ gò má cô, Tô Dương bị nhiễu vô thức xoay người, vừa khéo lọt thỏm trong lòng anh. Anh nhìn người đang ngủ say ở trong lòng, bình thường cô tựa như một con nhím, xù lông với cả chính anh, giờ đây lại ngoan như chú cún con.

Bị đánh thức bởi nụ hôn nồng nàn, Tô Dương mơ màng mở mắt. Ngực cô ấm nóng và ẩm ướt, Tưởng Bách Xuyên đang vùi đầu ở trước ngực cô, khẽ mút một bên anh đào, đầu ngón tay mơn trớn một bên khác.

Tô Dương không khỏi run rẩy, ưm một tiếng, ôm đầu anh hỏi: "Anh về từ lúc nào thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!